Chương 7
Vài phút sau, điện thoại của Tô Thanh Nhiễm vang lên, là Giang Thần Lẫm gọi video.
Tô Thanh Nhiễm dựa vào ghế sofa, tìm một tư thế lười biếng, trượt nghe.
"Nhiễm Nhiễm, đang làm gì vậy?" Trong mắt Giang Thần Lẫm hình như có tia máu, giọng nói cũng có vài phần khàn khàn.
Tô Thanh Nhiễm nhìn anh, cười nói: "Đây là tình huống gì vậy, sao giống như mất ngủ cả đêm vậy? Sẽ không phải nhớ em đến mức ngủ không được chứ?"
Ánh mắt Giang Thần Lẫm có chút sâu, cứ nhìn cô như vậy, một lát sau mới nghiêm túc nói: "Nhiễm Nhiễm, anh rất nhớ em."
Tô Thanh Nhiễm bị dáng vẻ sến súa hiếm thấy của anh làm cho có chút không quen, thế là cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Được rồi, được rồi, em rất nhanh sẽ trở về."
Giang Thần Lẫm hỏi: "Đấu giá được khối nguyên liệu mình muốn chưa?"
Tô Thanh Nhiễm gật đầu: "Ừm ừm, trừ một khối vốn định tặng cha em là Thanh Hoa không đấu được. Bất quá em đấu được một khối Hoàng Khẩu, vốn định làm kỷ niệm đính hôn của chúng ta, sau này điêu khắc để ở phòng tân hôn của chúng ta, nhưng cha em đã cho em rất nhiều tiền, cho nên em quyết định trước tiên thưởng cho ông ấy."
Giang Thần Lẫm im lặng lắng nghe, đột nhiên nói: "Nhiễm Nhiễm, lễ đính hôn của chúng ta, lùi lại mấy ngày có được không?"
Cho nên cô gật đầu: "Ừm, đừng quá căng thẳng, mặc dù em nghĩ đến việc đính hôn, cũng có chút lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, ca ca."
【Không sao, ngày đầu không quen, ngày mai chúng ta ăn 8 xiên!】
Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm, đưa ra kết luận —— viêm dạ dày ruột cấp tính, tốt nhất là truyền dịch, quan sát một đêm.
Tô Thanh Nhiễm sửng sốt: "Hả? Sao vậy ạ?"
Không đợi Giang Thần Lẫm trả lời, cô liền nhanh chóng cúp video, chạy vào nhà vệ sinh.
Giang Thần Lẫm lại hỏi han tình hình của Tô Thanh Nhiễm, dặn dò vệ sĩ không bỏ sót chi tiết nào, sở thích ăn uống của Tô Thanh Nhiễm, khẩu vị ra sao, lúc này mới nói chuyện lại với Tô Thanh Nhiễm: "Ngoan, ngủ sớm một chút, anh đã chỉnh âm lượng điện thoại lên mức lớn nhất, em lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh."
Tô Thanh Nhiễm mệt muốn chết, dựa vào đầu giường ngược lại ngủ không được, nhất là các cô là tạm thời tới, điều kiện y tế ở đây bình thường, một phòng bệnh sáu giường. Bệnh nhân cộng thêm người nhà đi cùng, hơn mười người, ồn ào náo nhiệt.
Giang Thần Lẫm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô gái, vẫn luôn không yên tâm, lại nói: "Em đưa điện thoại cho vệ sĩ đi, anh nói với cậu ấy."
Quả nhiên sau khi Tô Thanh Nhiễm đăng xong, liền có mấy bình luận, vậy mà toàn là bạn xấu —— 【Thịt xiên nướng ở đó to cỡ nào cậu không biết sao, ăn năm xiên còn thêm cay, cậu sao không lên trời luôn đi?】
Phòng bệnh vẫn ồn ào, trái tim Tô Thanh Nhiễm lại dần dần tĩnh lặng lại.
"Vậy anh cứ quản mãi đi." Tô Thanh Nhiễm lại trở nên thẳng thắn: "Dù sao không có anh quản em liền làm loạn."
Vậy mà là Bùi Cảnh Ngạn.
Giang Thần Lẫm bị cô chọc cười, đáy mắt lại từng chút nhuốm lên cảm xúc khó tả, anh hồi lâu mới nói: "Ừm."
Giang Thần Lẫm day day thái dương, dáng vẻ vừa tức giận vừa đau lòng: "Anh không ở đó em liền gấp đôi ớt bột và thì là?"
"Được." Giang Thần Lẫm nhìn thấy trong ống kính còn có vệ sĩ, thế là yên tâm: "Một lát nữa nghỉ ngơi sớm một chút, không thoải mái liền lập tức bảo vệ sĩ đi gọi bác sĩ, đừng tự mình chịu đựng."
【Hử, Giang Thần Lẫm nhà cậu không ngăn cản cậu sao? Anh ta sao có thể để cậu ăn 5 xiên, Nhiễm bảo xinh đẹp của chúng ta hẳn là ăn một xiên là no rồi.】
Cô nghĩ, cô hẳn là cũng sẽ không gặp được người đàn ông nào đối xử tốt với cô hơn, cô cũng thích anh ấy hơn.