Tô Thanh Nhiễm liếc mắt liền nhìn thấy khối Lâu Lan tam sắc kia.
Khối ngọc bích này được gọi là Lâu Lan tam sắc, thực ra chính là ngọc tam sắc có đồng thời màu đen, màu đỏ và màu trắng ấm, nó dài khoảng bốn mươi phân, cao hai mươi ba phân, dày mười ba phân, màu sắc xinh đẹp gần như khiến Tô Thanh Nhiễm yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đôi khi linh cảm chính là như vậy, nhìn thấy một khối ngọc tốt trong nháy mắt, cô đã phác thảo ra đề tài thích hợp để điêu khắc trong lòng. Chỉ cần xem kỹ thêm các vết nứt trên đó, là có thể xác định được ý tưởng của mình có phù hợp hay không.
Cô đi qua rọi đèn nghiên cứu kỹ, Địch Duy thì tìm mấy người quen cũ, dò hỏi xem có bao nhiêu người để ý đến khối ngọc này, thực lực ra sao.
Hai người từ Lâu Lan tam sắc xem đến Thủy Mặc Thanh Hoa, lại ra ngoài chọn một số khối ngọc nhỏ, ghi lại số hiệu của từng khối, liền đến khu nghỉ ngơi.
Ra giá thầm là một môn học vấn, trong trường hợp hai bên đều không biết đối phương ra giá bao nhiêu, ra giá quá thấp chắc chắn không thể trúng thầu, chẳng khác nào chạy cùng cho vui.
Nếu ra giá thị trường, vậy có thể trúng, có thể không trúng.
Nếu thực sự thích khối ngọc này, tốt nhất là, ra mức giá cao nhất mà mình có thể chấp nhận được.
Như vậy sẽ không đến mức ra giá vượt quá thị trường quá nhiều mà thành kẻ ngốc, xác suất trúng thầu cũng có thể tăng lên rất nhiều.
“Tiểu Nhiễm, nghĩ xong chưa?” Địch Duy nói: “Tôi vừa hỏi thăm một vòng, lần này có ý với Thanh Hoa có mấy nhà, thực lực đều không yếu, e là cạnh tranh khá lớn. Lâu Lan tam sắc bởi vì giá khởi điểm cao, cộng thêm trên khối ngọc này có một vết nứt, tuy không sâu, nhưng lại hạn chế chỉ có thể làm tối đa tám chiếc vòng tay, số còn lại chỉ có thể làm hạt châu hoặc mặt dây chuyền. Mà vòng tay và mặt dây chuyền hạt châu, bởi vì giá cao, không dễ dàng bán ra nhanh chóng. Cho nên khối ngọc này e là chỉ có giới điêu khắc chúng ta hoặc giới sưu tập là thích hợp nhất.”
Tô Thanh Nhiễm cũng lo lắng: “Cho nên tôi lo lắng nhất cũng là cái này, vừa rồi anh có nhìn thấy người đội mũ đen kia không? Đó là tài xế của thầy Chương Lỗi.”
Địch Duy kinh ngạc: “Đại sư Chương chuyên điêu khắc Tỳ Hưu kia sao?”
Tô Thanh Nhiễm gật đầu: “Lần trước tài xế đó lái xe, đưa đại sư Chương đi tìm sư phụ chúng ta, tôi vừa hay ở đó, từng gặp anh ta.”
Cô có trí nhớ rất tốt, vừa rồi nhìn người kia quen mắt, liền lập tức nhớ tới người đã gặp ba năm trước.
"Cho nên mới rắc rối." Địch Duy nói: "Chương đại sư và đồ đệ của ông ta đều cố tình không xuất hiện, ngược lại để tài xế tới, phỏng chừng đã sớm xem qua khối nguyên liệu này, nhất định phải giành được."
Tô Thanh Nhiễm suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho cha mình: "Cha, trợ giúp con gái lớn của cha chút đi, khụ khụ." Phối hợp với một biểu cảm đáng yêu làm nũng.