Bàn tay Phạm Nhàn đặt ở chỗ bả vai cô vỗ nhẹ.
"Mặc dù đối với ai con cũng không nói ra, cũng không biểu lộ trước mặt người khác nhưng mẹ lại biết rõ tâm tư của con."
Ánh mắt cô hoảng hốt.
"Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói cái gì."
"Năm đó lúc con vẫn còn ở Phó gia, chúng ta đã dẫn con tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, mẹ nhớ được đó là lần đầu con nhìn thấy Thành Hữu. Lý Vận Linh giữ c.h.ặ.t t.a.y của con nói với mẹ, cô con gái này của mẹ dáng vẻ thật tốt, bà ấy còn nói vẫn muốn tìm cho Thành Hữu một nhà môn đăng hộ đối để kết hôn. Mặc dù chỉ là một câu nói đùa, mẹ cũng không nghĩ tới về sau sẽ thật là như vậy. Nhưng không ngờ con lại có lòng, có một lần mẹ dọn dẹp phòng cho con, lúc đó tìm được không ít tin tức về Thành Hữu cùng với ảnh chụp..."
"Mẹ!"
Đột nhiên Vưu Ứng Nhụy dùng hai tay che mặt.
"Đừng nói thêm nữa."
"Nhụy Nhụy."
Phạm Nhàn ôm chặt cô.
"Nếu con đã có thể đem nó giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy, tại sao không thử quên đi?"
"Con giấu rất khá phải không?"
Vưu Ứng Nhụy buông tay ra, trong ánh mắt lóe lên trong suốt.
"Ít nhất trừ mẹ ra, cũng không ai nhận ra."
Phạm Nhàn thở dài một tiếng, đã là không có lời nào để nói.
Nửa bên mặt Minh Thành Hữu ẩn trong bóng tối, ngón trỏ hắn nhẹ gõ vào tay lái.
"Oan uổng anh mà cũng không nói lời xin lỗi?"
"Em nghĩ oan cái gì cho anh?"
Phó Nhiễm biết rõ mà còn cố hỏi.
"Cuối cùng anh cũng biết rõ vì sao đêm đó em lại khác thường như vậy, Phó Nhiễm, em đang ghen đi?"
Trong ánh mắt Minh Thành Hữu tràn đầy vẻ chắc chắn.
"Đừng không thừa nhận, lúc đem lắc tay ném đi anh đã nhìn ra."
"Anh rất tự tin."
ần sắc Phó Nhiễm rất nhanh có chút lúng túng, cô không thể không thừa nhận, sợi lắc tay kia ném đi quá sớm.
Đúng lúc đó, một cú điện thoại cắt đứt lời Minh Thành Hữu định mở miệng nói. Phó Nhiễm vội vàng tìm trong túi một lúc, cuối cùng cũng tìm được cứu tinh.
Cô không chút nghĩ ngợi bắt máy.
"Alô"
"Tiểu Nhiễm, mình là Xèo Xèo, mình chuyển phát bưu kiện đến nhà cậu đã nhận được chưa?"
"Không có, là vật gì vậy?"
"Cũng không có gì, là mình mua cho cậu món quà ở Đại Bảo, mình xem xét thời gian hẳn là đã đến rồi. Cậu nhớ ký nhận rõ, còn có, năm mới vui vẻ."
Phó Nhiễm bỗng cười ra tiếng, kề mặt hướng cửa sổ xe.
"Cậu cũng vậy, năm mới vui vẻ, quà mình sẽ đưa cho cậu sau nha."
"Mình chính là vì cậu mới chọn lựa cẩn thận, bảo đảm đến lúc đó cậu sẽ có bất ngờ ngạc nhiên thật lớn."
Trở lại Y Vân Thủ Phủ, Tiêu quản gia đem một bưu kiện giao cho Phó Nhiễm, nói là buổi chiều có người gửi đến.
Hai người cùng nhau đi lên lầu, không phải là Minh Thành Hữu muốn nhìn một chút là vật gì, Phó Nhiễm không để cho nhìn.
"Cũng không phải là tặng cho anh, háo hức cái gì?"
"Em lại không phải là anh."
Lại một lần nữa hắn phát huy ưu thế sức mạnh lớn hơn Phó Nhiễm, với tay đoạt lấy bưu kiện trong tay cô, cô không kịp phản ứng, chỉ có phần đứng ở bên cạnh x
"Không phải là quả b.o.m hẹn giờ đi?"
Minh Thành Hữu vừa nói vừa mở ra gói quà, bên trong dùng túi to màu đen gói kín, xem ra mười phần là giữ bí mật. Hắn kéo miệng túi ra, lộ ra hình dáng đồ ở bên trong.
Phó Nhiễm ghé sát vào, hình như là một sấp vải.
Đến Minh Thành Hữu tung hoành phong lưu trăng gió nhiều năm, nhất thời nửa giờ sau cũng không thể nhận ra đây là đồ chơi gì, hắn đem sấp gì đó mở ra.
Phó Nhiễm kinh ngạc, khẽ nhếch miệng.
Là quần lót nam màu trắng, rất xuyên thấu, xuyên thấu giống như là không có gì. Mấu chốt là xuyên thấu rõ quá, phía trước chỗ vị trí mấu chốt đó lại còn có mũi con voi con, phải có bao nhiêu hình tượng thì liền có thể tưởng tượng ra.
Những thứ này vốn đã có thể làm người sục sôi nóng m.á.u lên, còn có, một chút quan trọng nhất...
Mũi con voi kia lại là báo vằn đấy!
Minh Thành Hữu cầm quần lót trong tay đang run rẩy, hắn nhìn về phía Phó Nhiễm bên cạnh cũng đang ngây ngốc như vậy.
"Đây rốt cuộc là tặng cho em hay là tặng cho anh?"
Phó Nhiễm nhớ tới một câu nói thịnh hành trên Internet: Cười ngất, bò dậy ngất tiếp.