Bốn mươi phút sau, vẫn không thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu đâu.
Một cuộc điện thoại gọi tới máy của chú Vương.
"Thưa phu nhân..."
Chú Vương xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Phó Nhiễm.
"Chuyện gì xảy ra, Thành Hữu không phải nói sẽ trở về sao? Người ở đâu?"
"Phu nhân, Tam Thiếu gia nói muốn mua chút đồ ăn cho thiếu phu nhân vì vậy có thể sẽ trở về muộn. Nói không chừng là đang trên đường về."
"Cái gì? Không có chút quy củ gì cả. Ông đưa điện thoại cho Phó Nhiễm!"
Chú Vương làm theo lời Lý Vận Linh.
"Phó Nhiễm, chuyện gì xảy ra? Đã khuya như thế này lại còn bắt Thành Hữu vất vả đi mua đồ ăn cho con. Con cũng không phải là đứa trẻ lên ba, tại sao lại cứ kén ăn như vậy? Hôm khác ăn không được sao, cứ nhất định..."
Phó Nhiễm nhức đầu duỗi ngón tay ra, đặt nhẹ lên lông mi.
"Mẹ, chúng con ở quảng trường Vanda, hắn đi tìm tiểu tình nhân của hắn rồi, có thể là cô gái trong bữa tiệc tối nay."
Mười phút sau. Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Thành Hữu từ nơi không xa sải bước tới , thân hình cao to của hắn chui vào bên trong xe, trên người toàn mùi nước hoa của người phụ nữ đó làm tràn ngập cả không gian chật hẹp trong xe, nút áo so với lúc rời đi còn mở nhiều hơn, dấu răng như in sâu hơn.
Minh Thành Hữu cười như không cười nhìn chằm chằm gò má Phó Nhiễm.
"Thiếu gia?"
"Lái xe."
Hắn lạnh lùng nói. Chú Vương cẩn thận nhìn, xem ra Phó Nhiễm nói không sai, trong tay Minh Thành Hữu không có một túi đồ ăn nào.
"Rất tốt "
Minh Thành Hữu dịu đi dồn Phó Nhiễm tới sát cửa sổ, ngón tay thon dài của hắn nắm lấy bả vai của cô, kề môi vào tai cô nói.
"Trở về, xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!"
Cửa sổ xe mở rộng ra, cánh tay Minh Thành Hữu vẫn vòng qua đầu vai Phó Nhiễm như cũ, không hiểu sao lườm qua một cái, nhìn qua trông như có vẻ âu yếm. Ngón tay hắn thon dài, thường ngày nhất định là chú trọng vẻ bề ngoài, ngay cả mỗi móng tay đều sửa cắt vừa cẩn thận.
Ngón trỏ của Minh Thành Hữu gõ nhẹ vào vai cô trắng nõn như ngọc, hắn có thể cảm nhận được từ trong lòng bàn tay cảm giác mát lạnh xuyên thấu.
Cô lạnh.
Gió như nước đá lạnh thấu xương, Phó Nhiễm khoác áo choàng mà ngăn không được cái lạnh.
Chú Vương là người tinh ý giỏi quan sát thần sắc, lập tức muốn đóng cửa sổ xe.
"Mở ra."
"A"
Chú Vương hơi trừng mắt vì ngạc nhiên, từ sau kính chiếu hậu cẩn thận quan sát sắc mặt Minh Thành Hữu.
"Tôi nóng"
Hắn lãnh đạm đưa tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ôm bả vai cô từ nãy vẫn bất động.
"Tôi cần có gió để dập tắt lửa."
"Vâng..."
Cho tới tận lúc này Phó Nhiễm vẫn chưa nói một lời.
Hắn có hỏa, như thế. Nói không chừng chuyện tốt mới làm được một nửa, thời điểm vừa bước vào nhà lại bị quấy rầy, nhìn hắn vội vàng mà đến, nhất định là lúc này đang khơi mào hỏa không cách nào dập tắt.
Phó Nhiễm chịu lạnh, Minh Thành Hữu đột nhiên ghé môi mỏng như lưỡi d.a.o ghé sát bên tai cô, lời nói mà như tràn đầy ra nhiệt khí đ.â.m thẳng vào gò má cô không yên.
"Cô thật sự là tốt chứ, còn không dám ở sau lưng tôi xiên một dao."
Đôi môi cô dáng anh đào, bóng đêm bao trùm ngọn đèn phản xạ ở trong xe, Phó Nhiễm nghiêng đầu, sắc kiều diễm, lại ngoài ý muốn cùng hắn ở trong tư thế gần gũi.
"Tôi là vị hôn thê của anh, nếu không lo mất mặt, muốn ngoại tình thì hãy lén lút tiến hành, nói cách khác, lần sau nói không chừng tôi sẽ trước mặt anh xiên cho anh một dao."
"A"
Môi người đàn ông khẽ giật, hắn gật gật đầu, vẫn đem bức cô chết dí ở góc cửa sổ, người phụ nữ này thực là làm được điều đó. Hắn không cần hoài nghi, mới vừa rồi cũng đã bị cô cho một vố, chứng thực điều cô nói.
Chiếc xe màu sâm banh xuyên qua vườn hoa tư nhân to lớn, hồ bơi xanh biếc trạm sắc nghênh đón ý nói bên cạnh là quang cảnh đèn màu sắc chói mắt. Phó Nhiễm chỉ cảm thấy bên mặt chợt lóe lên, trong nháy mắt, xe đã vững vàng dừng lại.
Cô đi theo Minh Thành Hữu xuống xe.
Phó Nhiễm nhẹ ngẩng đầu, Minh gia tiền tài quyền thế quả nhiên như tin đồn bên ngoài, khoa trương đến nhận thức người bước qua cũng thấy trải qua thiết kế tỉ mỉ, hai cột điêu khắc Bàn Long tụ tại La Mã trụ tại hai bên cửa lớn Minh gia, cửa lớn làm bằng gỗ rắn chắc sáng trong, có thể nhìn một cái là thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng.
Minh Thành Hữu dẫn đầu đi tới.
"Cha, mẹ."
Lý Vận Linh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng dùng ngón tay chỉ hướng con trai.
"Con đấy..."
"Mẹ, con mệt mỏi rồi, con lên lầu nghỉ ngơi trước."
Nói xong, hai chân thon dài đã tự động đi tới cửa cầu thang, thậm chí không có ý định nhìn Phó Nhiễm một cái.
Cha mẹ Minh gia mắt thấy Minh Thành Hữu lên lầu, lúc này mới đưa mắt hướng tới Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện bày ra trước mặt rồi còn phải hỏi, hẳn là không muốn cho Minh Thành Hữu bước qua. Phó Nhiễm đành phải kể lại.
"Tiểu Nhiễm à, con biết Thành Hữu còn trẻ, chuyện này còn chưa tính, chờ hắn chơi đủ, sau này nhất định có thể đối với con toàn tâm toàn ý, con yên tâm, ta sẽ quản hắn."
"Dạ, cám ơn mẹ."
"Đính hôn rồi, chúng ta đều là người một nhà, tối nay con ở đây ngủ trong phòng Thành Hữu, quy củ của Minh gia ta đã nói qua cho con, chờ con mang thai đứa bé, dù là Thành Hữu không đáp ứng, ta sẽ áp giải hắn đi cục dân chánh. Trời cũng không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi."