Phó Nhiễm khép hờ cửa phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc bên trong truyền đến.
"Mẹ rất hi vọng đây là một giấc mơ, Thành Hữu, tại sao lại như vậy?"
Phó Nhiễm đưa tay lau nước mắt, xoay người rời đi.
Cô đã nói qua, ngày này là một ngày cực kỳ đen tối của Minh gia.
Hôm sau, phóng viên tụ tập bên ngoài Minh gia thành một nhóm lớn, tin tức không biết là như thế nào, trang đầu các hãng truyền hình lớn bao gồm cả các tờ báo địa phương đều là tin Minh Vân Phong qua đời.
Lễ truy điệu được lập tại trong khuôn viên nghĩa trang Linh sơn lớn nhất thị trấn Nghênh An, trước đó Minh Vân Phong đã sớm tự mình mua xong huyệt hai người, chỉ đợi sau khi mất chôn cất ở nơi này, là nơi kề núi gần sông.
Nơi tổ chức bố trí toàn vòng hoa, tiếng nhạc buồn, nghe nói sau khi nghe làm người sống càng thêm bi ai.
Lý Vận Linh mặc một bộ quần áo màu đen, giống như phải dựa vào Minh Thành Hữu đỡ mới có thể đứng vững. Phó Nhiễm cùng Minh Vanh ở bên cạnh đáp lễ, bởi vì thân phận của Minh Vân Phong liên quan đến, bên kia bộ đội đã tới rồi lại một nhóm người.
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đỡ Lý Vận Linh đến bên cạnh, còn chưa ngồi xuống liền nhìn thấy Minh Tranh cùng La Văn Anh ở hai bên dìu lấy một người phụ nữ trung niên phía trước. Bà mặc bộ đồ màu đen, vẻ mặt bi thương không thể nói lên lời, đứng lại ở trước nhà sau đó thất thanh khóc rống.
Lý Vận Linh vươn cánh tay, ngón tay run rẩy chỉ hướng Minh Tranh cùng người phụ nữ kia, ánh mắt bình tĩnh ban đầu tràn đầy hận ý.
"Mấy người, mấy người….Bà ta có tư cách gì để tới chỗ này?"
Minh Tranh lấy mắt kính xuống, sau lưng còn có mấy người đi theo, ánh mắt hắn lạng lùng không hề nhẫn nhịn nữa, vò nát chút ôn hòa cuối cùng.
"Bà là mẹ tôi, tại sao không có tư cách đứng ở chỗ này?"
"A…"
Phóng viên chờ đợi ở chỗ này trong đám người kêu lên, thân phận của Đại thiếu Minh gia từ trước đến giờ luôn là một câu hỏi, mặc dù tin đồn bên ngoài hắn là con riêng nhưng dù sao cũng không có xác minh qua.
"Lão Đại! Hôm nay là lễ truy điệu của cha cậu, chẳng lẽ cậu để ông ấy c.h.ế.t không nhắm
Lý Vận Linh sợ hãi kêu lên, hoàn toàn không để ý hình tượng cùng thân phận.
Minh Tranh khoác bả vai mẹ mình ở bên cạnh, bàn tay vỗ nhẹ bày tỏ an ủi.
"Để cho ông ấy c.h.ế.t không nhắm mắt chính là bà, trước khi c.h.ế.t chính miệng cha đã thừa nhận người ông ấy yêu nhất là mẹ của tôi. . . . . ."
"Không, cậu nói bậy!"
Mặc dù là sự thật, nhưng công khai nói ra như vậy không khỏi tàn nhẫn quá.
Cánh môi Minh Tranh nâng lên thành đường cong, tầm mắt hắn nhìn về Phó Nhiễm, cũng không muốn tranh cãi vào lúc này.
"Mẹ, chúng ta đi dâng hương."
"Không cho phép đi! Tại sao các người cho hắn dâng hương, một người là con riêng, một người là Tiểu Tam không biết xấu hổ!"
Lý Vận Linh xông tới mong muốn ngăn cản, Minh Thành Hữu trước một bước ôm lấy bà từ sau lưng.
"Mẹ, đừng náo loạn, để tốt cho cha thôi."
Lý Vận Linh không ngừng giãy giụa ở trong lòng hắn, Minh Tranh dẫn mẹ theo đi tới trước linh cữu, không biết bà nhớ tới cái gì, Phó Nhiễm thấy bà lau đi nước mắt, cầm hoa cúc bên cạnh lên thả vào trên quan tài của Minh Vân Phong.
Thế giới này không có công bằng tuyệt đối, dù là đến c.h.ế.t Minh Vân Phong cũng thừa nhận người yêu nhất là bà, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể gặp mặt nhau nữa.
Ngược lại Lý Vận Linh, hẳn là càng phát ra đau buồn.
Minh Thành Hữu dùng sức ôm lấy Lý Vận Linh, các phóng viên hen lấn nhau, không ai muốn mất đi tin tức trang đầu hiếm có nMinh Tranh giao mẹ cho La Văn Anh sau đó giải thích mấy câu.
La Văn Anh gật đầu.
"Mẹ, con đưa mẹ trở về trước."
"Biến, cút đi cho ta!"
Lý Vận Linh hận là không thể nhào tới.
Minh Tranh lạnh lùng lườm một cái, lúc đó đầu lông mày hiển thị rõ lo lắng, hắn đi tới đối diện, đáp lễ với bạn bè cùng người thân.
Minh Thành Hữu đưa Lý Vận Linh tới bên cạnh, ý bảo Phó Nhiễm lấy cho bà chén nước. hắn để Lý Vận Linh ngồi ở trên ghế, Minh Thành Hữu ngồi xổm người xuống, hai tay cầm c.h.ặ.t t.a.y Lý Vận Linh.
"Mẹ, đừng như vậy, lời nói của hắn một phía không tin được, cha không thể nào nói như vậy."
Cả người Lý Vận Linh run run, tay cầm cái ly run rẩy, bà đưa tay ra nắm lấy cổ tay Phó Nhiễm, mạnh mẽ đến mức siết c.h.ặ.t t.a.y cô thành một dấu đỏ.
"Tiểu Nhiễm, lúc ấy con cũng ở trong phòng, có thật con nghe được Vân Phong nói như vậy rồi, có phải hay không, con nói cho ta biết?"
Khi nói chuyện, nước mắt tràn mi.