{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 108

Hợp đồng Tình Yêu

Đang Cập Nhật 1068 Chữ 11/03/2025 20:50:25

Người thanh niên đứng khuất bóng, một năm với hắn mà nói với hắn, là kiếp nạn lớn nhất đời người.

 

Minh Thành Hữu ấn vang còi ý bảo hắn lên xe, Lý Sâm quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh một lúc lâu.

 

"Anh họ, có phải mọi người đều tin tưởng lời nói của Vưu Dữu hay không?"

 

"Lời của cô ấy không quan trọng, quan trọng là chính xác cậu thật sự tham dự vào chuyện này, mà Lý gia không cho phép chuyện như vậy truyền ra ngoài."

 

Con mắt Minh Thành Hữu hẹp dài xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô khác thường của Lý Sâm, một chuyện đủ có thể thay đổi, làm con người ta trưởng thành hơn, lại không bàn vềVưu Dữu ai đang nói dối, trái đắng hắn này phải nuốt xuống.

 

"Em rất thích cô ấy. . . . . ."

 

"Cho nên cậu có thể dùng sức mạnh?"

 

"Hẳn là cô ấy rất hận em ."

 

Lý Sâm phải thừa nhận lúc ấy là mình bị dục vọng làm choáng váng đầu óc.

 

Minh Thành Hữu đi vào trong phòng, thấy Phó Nhiễm ngồi ở ghế sa lon bên trong ban công tra tài liệu, cô chăm chú xem nhập tâm cho nên cũng không phát hiện hắn đi tới sau lưng.

 

Một ly cà phê màu nâu sẫm trên khay trà bốc hơi nóng hổi, Minh Thành Hữu thấy rõ ràng cô đang thu thập tài liệu, không nói gì thêm, trực tiếp khép lại máy tính của Phó Nhiễm.

 

"Anh làm gì vậy?"

 

Giọng điệu cô không tốt.

 

"Anh đã sớm liên lạc với bệnh viện rất tốt. . . . . ."

 

"Không chờ chúng tôi ký vào giấy thỏa thuận sao?"

 

Giọng điệu Phó Nhiễm gây sự.

 

Minh Thành Hữu biết mình đuối lý, hắn buông tay ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, bàn tay cố ý chạm bả vai của cô.

 

"Lý Sâm còn ít tuổi, em để cho hắn ngồi mười năm tù cùng có được khoản tiền bồi thường kếch xù, em xem cái nào tốt với Vưu Dữu hơn?"

 

"Cả hai đều quan trọng."

 

Minh Thành Hữu khẽ cười.

 

"Nói cho cùng cũng chỉ là vấn đề danh dự, chuyện này không có một chút chứng cớ chỉ rõ là Lý Sâm làm, thái độ cứng rắn không ai biết?"

 

Phó Nhiễm vuốt ve tay của hắn.

 

Đổi lại hắn ôm eo Phó Nhiễm.

 

"Buông tay!"

 

"Anh không buông."

 

Phó Nhiễm quay lại lạnh lùng nhìn hắn, cánh tay Minh Thành Hữu càng vòng chặt hơn.

 

"Tay anh ở trên người anh, anh thích để chỗ nào thì để chỗ ấy."

 

Phó Nhiễm rất nhanh kéo gối đệm ở sau lưng ra, vung tay qua mặt Minh Thành Hữu.

 

"Tay em ở trên người em, em muốn bỏ ra liền hất ra."

 

Phó Nhiễm đem gối dựa nhét vào bên cạnh, đẩy Minh Thành Hữu ra đứng dậy, cô lướt qua khay trà, quay đầu lại thấy Minh Thành Hữu bưng mặt ngã vào bên trong ghế sa lon, một bộ dạng thống khổ không chịu nổi.

 

Phó nhiễm thờ ơ lạnh nhạt, bỏ lại câu nói.

 

"Chuyện Vưu Dữu chúng tôi sẽ tự giải quyết, một lần nữa, ai khinh ai cũng chỉ có người đã bị tổn thương mới có tư cách nói chuyện."

 

Phó Nhiễm cầm cà phê lên đi về phía gian phòng, thình lình eo bị cánh tay của người đàn ôm chặt, Minh Thành Hữu kéo cô ngồi trên chân mình.

 

"Em xem một chút, đôi mắt của anh đã mù."

 

Phó Nhiễm ghé mắt, quả nhiên là trông thấy hốc mắt hắn đỏ bừng, nhất định là mới vừa bị gối ôm quệt vào.

 

"Phụ nữ bạo

 

"Buông tay!"

 

"Em còn muốn?"

 

Minh Thành Hữu cất cao giọng.

 

"Nếu anh không buông tay tôi sẽ đem cà phê dội lên người anh, chớ cợt nhả với tôi, Minh Thành Hữu!"

 

Phó Nhiễm từng chữ từng chữ gằn lên tên của hắn, Minh Thành Hữu thấy chọc ghẹo không được đành phải buông tay, dù sao người phụ nữ này mà hung hăng còn lợi hại hơn so với con cọp.

 

Quan trọng nhất là hắn đuối lý…

 

Phó Nhiễm đặt mạnh ly cà phê lên bàn trà, Minh Thành Hữu thấy cô đi vào phòng ngủ chính, gương mặt tuấn tú của hắn vùi sâu vào lòng bàn tay, chỉ có thể hi vọng chuyện này nhanh qua đi.

 

Hắn cũng hiểu lập trường của Phó Nhiễm, nhưng nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ quyết định làm giống như cô.

 

Minh Thành Hữu ngồi bên ngoài một lúc, mắt thoải mái một chút, sau đó mới đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

 

Phó Nhiễm khoanh chân ngồi ở mép giường lau tóc, Minh Thành Hữu qua đó cầm khăn lông trong tay cô.

 

"Tính khí em luôn bướng bỉnh như vậy, chẳng lẽ không nên nghe ý của chú thím một chút sao?"

 

"Các người là lấy tiền cùng quyền thế đè người."

 

"Nhưng chuyện đã xảy ra, em nên biết đây là phương pháp giải quyết tốt nhất."

 

Động tác của Minh Thành Hữu vụng về lau tóc cho cô, hắn chịu hạ địa vị cao quý của mình, một phần dĩ nhiên là cảm giác mình có lỗi, nhưng Phó Nhiễm cũng không chịu hiểu điều đó, nếu không phải cô cố ý, đến nay hắn còn xem cô là chẳng hay biết im lặng như vậy liền đem chuyện giải quyết xong? Bảo vệ cô cái gì? Tất nhiên điều kiện đầu tiên là ích lợi không xung đột.

 

Phó Nhiễm né tránh động tác của hắn, nhấc chăn lên chui vào, cũng không kịp chờ tóc khô.

 

Minh Thành Hữu không nao núng.

 

"Anh sấy tóc giúp em, như vậy ngủ rất dễ cảm."

 

Phó Nhiễm tiếp tục ôm chặt chăn không để ý tới.

 

Chuyện này xảy ra, Lý Vận Linh cũng bắt đầu lạnh nhạt đối với Phó Nhiễm, bởi vì cô bênh người ngoài.

 

Mỗi ngày Tiêu quản gia sẽ nói người giúp việc chuẩn bị xong bữa ăn dinh dưỡng, Phó Nhiễm đi bệnh viện thăm, không muốn Minh Thành Hữu cố ý muốn đi theo, cô không ngăn cản được, đành phải cứ thế đi.

 

Lúc chú thím nhìn thấy Minh Thành Hữu thật không có xung đột như Phó Nhiễm tưởng tượng, chỉ là thiếu thân thiện như trước, không khí có vẻ có chút lúng túng.

 

Phó Nhiễm đi tới trước giường bệnh, khom lưng kéo tay của cô gái.

 

"Vưu Dữu, hôm nay có khá hơn chút nào không?"

 

"Chị."

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:50:25

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :