{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 10

Hợp đồng Tình Yêu

Đang Cập Nhật 874 Chữ 03/03/2025 15:43:29

Phó Nhiễm không mục đích đi dạo khắp nơi, rõ ràng cô có nhà, lại làm cho mình thành không có nhà để về, cũng cảm thấy chật vật thổn thức. Cô đi rạp chiếu phim xem hai bộ phim điện ảnh, lúc đi ra là 5 giờ, tùy tiện ăn bữa tối, cô suy nghĩ thời gian không khác biệt lắm, dứt khoát ngồi trên chiếc ghế dài ở quảng trường Vạn Đạt bắt đầu chờ Minh Thành Hữu.

 

Chờ đến 7 giờ, cũng không trông thấy bóng dáng hắn đâu.

 

Phó Nhiễm lấy ra điện thoại gọi, lại thấy máy đã tắt.

 

Tầng 10 nhà trọ, Thẩm Ninh rốt cục để di động của Minh Thành Hữu xuống, dùng điện thoại có thể để hết pin thì hiển nhiên là tắt máy, cô tất nhiên là không dám.

 

Cô đi đến trước cửa một gian phòng, bên trong truyền đến âm thanh va chạm, chỉ thấy eo Minh Thành Hữu cơ hồ áp vào mặt bàn, hai chân khêu gợi trước sau đứng thẳng, phảng phất gương mặt tràn đầy mồ hôi, theo cánh tay dùng sức, một trái banh chính xác rơi vào trong lỗ. Hai tay Thẩm Ninh từ phía sau ôm lấy eo của hắn.

 

"Thành Hữu, đêm nay ở lại đây đi."

 

"Đừng làm ồn, anh còn mấy phút nữa là đánh xong."

 

Thẩm Ninh nghe lời buông tay. Minh Thành Hữu thích cô điểm này, rất nghe lời.

 

Tâm tình hắn tựa hồ không sai, đem một viên banh cuối cùng đánh vào trong lỗ, sau đó Thẩm Ninh lại lần nữa ỉ ôi tiến lên.

 

"Ở lại đây qua đêm đi."

 

"Mấy giờ rồi?"

 

"Còn sớm."

 

Minh Thành Hữu ra khỏi phòng, nhặt lên điện thoại di động trên bàn.

 

"Vừa nãy em mới chơi trò chơi, hết pin rồi."

 

Hắn để điện thoại xuống, thuận thế đem đầu gối trên đùi Thẩm Ninh.

 

"Anh nghỉ ngơi, đến 7 giờ thì đánh thức anh."

 

"Được."

 

Phó Nhiễm mua một cốc nước uống nóng, nghĩ thầm chờ một chút, Minh Thành Hữu không sai hẹn sẽ đi ra.

 

Lúc đó đã là cuối hè, đặc biệt về ban đêm, gió thu hiu quạnh rét lạnh, Phó Nhiễm căng hai vai, cô lường trước Minh Thành Hữu có chủ tâm tắt máy, trừ phi hắn chủ động liên lạc, nếu không, dù là di động không có điện đều là việc không thể.

 

Minh Thành Hữu ngủ dậy, lúc mở mắt, Thẩm Ninh đang ôm cổ hắn xem ti vi.

 

"Mấy giờ rồi?"

 

"A! Em quên xem thời gian"

 

Thẩm Ninh nhìn về đồng hồ treo tường phía tây "10 giờ."

 

Cặp chân Minh Thành Hữu rơi xuống đất, cầm lấy điện thoại di động của mình, hai tay Thẩm Ninh níu chặt cánh tay hắn.,

 

"Còn muốn đi sao? Muộn như vậy, dù sao trở anh về cũng là ở một mình."

 

"Đêm nay không thể ở lại đây." T

 

rong mắt Thẩm Ninh giấu không được vẻ thất vọng "Thành Hữu..."

 

Hắn mặc áo khoác, cũng không quay đầu lại, trong miệng vẫn còn ứng phó.

 

"Ngoan, nghe lời đi."

 

Lời nói đã đến nước này, nếu cô dây dưa nữa, theo tính tình Minh Thành Hựu, xem chừng không nhịn nữa. Thẩm Ninh tiễn hắn ra tới cửa.

 

"Lái xe chậm một chút, bên ngoài giống như có mưa nhỏ."

 

"Ừ." Nghe lời vừa nói ra, người đã biến mất trước cửa thang máy.

 

Minh Thành Hữu đi ô-tô rời cư xá, đã trễ thế này, Phó Nhiễm nhất định là đã về trước. Điện thoại di động của hắn hết pin, lúc này không trách được cô. Đi qua quảng trường Vạn Đạt, đôi mắt hắn tùy ý thoáng nhìn, hai bên cửa sổ xe bị nước mưa mờ mịt mơ hồ không rõ, giống như có thân ảnh quen thuộc đập vào trong mắt, hắn phanh xe mãnh liệt.

 

Minh Thành Hữu đẩy cửa xe ra, hạt mưa sắc bén theo gió mà rơi xuống, gương mặt trong nháy mắt đã lạnh buốt. Phó Nhiễm ôm hai tay, cằm cơ hồ áp vào đầu gối, cô hoàn toàn không có chú ý tới người đang đến gần, bên cạnh, trên chiếc ghế còn có nửa cốc nước chưa uống xong. Hai chân Minh Thành Hữu bước tới, đứng lại ngay trước mặt cô, sợi tóc mũi nhọn đã bị nước mưa thấm ướt.

 

Tâm trạng Phó Nhiễm hỗn loạn, vẫn còn đang miên man suy nghĩ lời nói của Phạm Nhàn, bà nói cô là người ở nơi khác đến. Bà tình nguyện tiếp tục sai lầm như vậy.

 

Minh Thành Hữu thấy người cô ướt sũng mà còn không biết tránh mưa, bàn tay hắn nắm lấy đầu vai Phó Nhiễm.

 

"Cấu kết"

 

Lòng bàn tay chạm vào thấy một hồi run rẩy, tay của hắn đột nhiên bị vung ra, Phó Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện lên nét đau đớn, sắc mặt bi thương, đúng là hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở trên mặt người khác

 

"Tôi là Phó Nhiễm!"

 

"Cắt, cô kích động cái gì?"

 

"Đừng gọi tôi là Vưu Nhiễm, tôi không phải Vưu Nhiễm."

 

Sắc mặt cô lúc trước tím tái vì bị lạnh, bởi kích động mà đỏ lên, mơ hồ có thể thấy trên cổ nhô ra gân xanh, tựa như lại tiếp nhận nhiều hơn sức lực, nhìn rõ mạch m.á.u yếu ớt.

Sưu Tầm, 03/03/2025 15:43:29

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :