{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chuogw 126

Hợp đồng Tình Yêu

Đang Cập Nhật 1013 Chữ 13/03/2025 00:03:58

Hôm nay Phó Nhiễm nhìn thấy lại không có tâm tình buồn cười như lúc ấy, cô lần lượt đem quần áo của mình bỏ vào trong va ly, sau khi nói thẳng ra mọi chuyện, chỉ sợ ở lâu một đêm sẽ là thêm đau khổ.

 

Minh Thành Hữu ngồi hút t.h.u.ố.c lá ở trên ghế sa lon, xuyên qua làn khói lượn lờ chăm chú nhìn về phía bóng dáng Phó Nhiễm, bên trong gian phòng tràn ngập mùi vị khói thuốc, hắn bị sặc, nhất thời không khống chế được liền ho khan kịch liệt.

 

Thì ra là một hơi thở còn lưu lại của một người đã từng sống có thể dễ dàng xóa đi, mang đi mấy bộ quần áo, mang đi đồ cô đã từng dùng là có thể lừa mình dối người là cho tới bây giờ cô chưa từng dừng lại ở nơi này.

 

Toàn bộ đồ của Phó Nhiễm cộng lại, chẳng qua cũng chỉ là một va ly, một túi máy tính xách tay cùng hai túi hàng mới mua.

 

Minh Thành Hữu đưa tay dập tắt khói.

 

"Được chưa?"

 

"Được rồi."

 

Minh Thành Hữu nhìn hành lý bên chân

 

"Muốn anh đưa em đi không?"

 

Lời nói ôn hòa lại giấu vẻ mãnh liệt vô cùng, Phó Nhiễm kéo va ly, một tay ôm túi.

 

"Không cần, tự em có thể đi."

 

"Em đi ra ngoài như vậy, nếu như đụng phải phóng viên em sẽ nói thế nào?"

 

Bước chân Phó Nhiễm dừng lại, cũng không quay đầu lại.

 

"Hiện tại có rất nhiều người bởi vì bất hòa tình cảm mà ly hôn? Huống chi chúng ta mới chỉ là đính hôn."

 

"Chẳng lẽ. . . . . ."

 

Trong cái gạt tàn trên khay trà, tàn thuốc bị dập tắt vẫn tỏa ra một làn khói mỏng mờ mịt.

 

"Mấy ngày nay anh đối với em rất tốt, cũng không thay đổi được em ở lại bên anh lúc khó khăn nhất hay sao?"

 

Phó Nhiễm mở cửa phòng, một chiếc bóng bị kéo thật là dài, vì không khí trống rỗng bây giờ tăng thêm mấy phần phiền muộn.

 

"Em thừa nhận, chuyện của Vưu Dữu chiếm một phần rất lớn, nếu chúng ta không thẳng thắn được với nhau thì cần gì phải trói buộc nhau?

 

Có lẽ người khác sẽ nói em rời khỏi anh lúc này là vì quyền thế, không sao, từ trước đến giờ em sống tương đối thực tế. Anh cũng không coi em là người quan trọng nhất, em cũng không cần phải nhẫn nhịn diễn vai nhân vật hiền từ."

 

"Được, nói thật hay."

 

Minh Thành Hữu cười lạnh.

 

"Nói cho cùng, chính là em cho rằng anh nhúng tay vào chuyện."

 

"Bây giờ nói chuyện này đã không quan trọng nữa."

 

Phó Nhiễm xoay người, ánh mắt ngẩng mặt lên đối diện Minh Thành Hữu.

 

"Nhưng lúc trước anh đã cho em được vui vẻ, em cảm ơn."

 

"Phó Nhiễm, em đã từng có cảm giác đối với anh?"

 

Phó Nhiễm nâng hành lý lên, sau khi nghĩ ngợi một lát vẫn không biết trả lời như thế nào, dứt khoát rời đi.

 

Cảm giác sao?

 

Đèn trên tường ở cửa cầu thang hắt lên gương mặt hơi tái nhợt của cô gái, trong mắt cô có ánh sao trong suốt, chầm chậm đi qua nơi đã từng bài xích, giống như mọc rễ dưới chân. Mỗi bước đi đều rất chậm , rõ ràng nên vẫy tay chào tạm biệt, vì sao lại lưu luyến?

 

Tiêu quản gia từ trong phòng ra ngoài nghe được động tĩnh, bà đứng yên tại cửa, tình trạng có chút hiểu không rõ.

 

"Thiếu phu nhân, đây là…?"

 

Phó Nhiễm hướng bà gật đầu một cái coi như là chào hỏi xong, bước chân đi ra ngoài cửa.

 

Cô đứng ở đứng thẳng trước trụ La Mã, nhớ tới sáng sớm hôm đó lúc cô bị Minh Thành Hữu đẩy ra ngoài cửa, vậy mà hôm nay hắn mở một cánh cửa vì cô, chính cô lại cam tâm tình nguyện đi ra.

 

Trước ánh sáng đèn xe thoáng hiện lên.

 

Chú Vương mở cửa xe cho Lý Vận Linh, Phó Nhiễm nghe được tiếng bước chân phía sau cửa truyền đến, đầu tóc Minh Thành Hữu rối bời,

 

cúc áo sơ mi tuột ra chiếc, vẻ mặt hắn chần chừ, bước tới bên cạnh Phó Nhiễm.

 

"Mẹ, sao mẹ cũng tới?"

 

"Ta không cam lòng. . . . . . Chuyện có liên quan đến lão đại ta phải trao đổi với con, Tiểu Nhiễm?"

 

Lý Vận Linh chú ý tới hành lý trong tay Phó Nhiễm.

 

"Con đang định làm gì?"

 

Bàn tay Phó Nhiễm nắm chặt, Minh Thành Hữu thờ ơ lạnh nhạt, Phó Nhiễm biết hắn không thể nào lại giải vây cho cô.

 

"Con muốn hủy bỏ hôn ước cùng Thành Hữu."

 

"Cái gì?"

 

Thần sắc Lý Vận Linh kỳ quặc, ánh mắt giật mình, nhìn hai người băn khoăn.

 

"Hủy bỏ hôn ước?"

 

"Đúng vậy."

 

Tầm mắt Lý Vận Linh vượt qua cô nhìn về phía Minh Thành Hữu, bà vốn định đi suốt đêm tới cùng bàn bạc với bọn họ, có lẽ phải nhờ đến Phó Tụng Đình giúp đỡ để không bị thua thảm như vậy, Chú Vương đứng ở một bên cũng không nhịn được lắc đầu, trong mắt hiển thị vẻ khinh bỉ.

 

Tai vạ đến nơi đều tự bay, câu ngạn ngữ này thật đúng là đáp án.

 

"Cô quyết định như vậy cũng đúng, hiện giờ chúng ta không nuôi nổi con người Phượng Hoàng quý giá như vậy."

 

Lý Vận Linh không nghĩ tới người mà mình tự tay chọn lựa lại cho bọn họ một cú sốc lơn như vậy, lúc quan trọng nhất lại phủi tay rời đi.

 

"Cô quan tâm giúp lão đại nhiều như vậy, hơn nữa trước kia các người đã có tình cảm. Nếu cô tiếp tục theo Thành Hữu mới là người ngu. Tại sao ta không nhìn ra cô là người có thể tàn nhẫn đến mức như vậy? Phó Nhiễm, cô hãy thành thật nói cho ta biết, cuối cùng thì lão đại nhờ cô giúp hắn chính xác cô là người của hắn, hay là tiền của hắn? !"

Sưu Tầm, 13/03/2025 00:03:58

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :