{{ msgSearch }}

Chương 8

Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên Gốc: Chiết Kiều)

Thẩm Vân Thiền 1069 Chữ 02/01/2025 20:13:26

Tứ hoàng tử không hề hay biết, còn chui đầu vào cái bẫy hắn giăng ra: “Ta đi tìm lão thái y! Sao Hoàng huynh không nói sớm, chỉ cần có thể giúp được, dù bảo ta chạy khắp thiên hạ cũng được.”

Phó Toại Chi nhấp một ngụm trà, vui vẻ đồng ý.

Anh đào rim đặt trước mặt, Phó Tri Ngu một miếng cũng không động đến.

Phó Toại Chi liếc nhìn qua bát anh đào rim, bảo cung nữ dọn đi, Tứ hoàng tử không hiểu ý, Phó Toại Chi giải thích: “Quá ngọt, đổi món thanh đạm hơn đi.”

Ăn uống no say, Thái tử để lại người hầu và Tứ hoàng tử bàn bạc, cùng Phó Tri Ngu rời đi trước.

Chỉ có hai người bọn họ, không có người ngoài, Thái tử trông có vẻ thả lỏng hơn nhiều, trong mắt cũng không còn toàn là vẻ lạnh lùng, lộ ra đôi chút ấm áp dịu dàng mà huynh trưởng nên có.

Phó Tri Ngu vẫn không nhịn được hỏi hắn: “Vì sao Hoàng hậu lại nói những lời đó với muội?”

Phó Toại Chi không trả lời trực tiếp: “A Ngu lúc gặp Hoàng hậu có sợ không?”

“Có một chút.” Nàng nhớ lại khuôn mặt lúc nào cũng cười của Hoàng hậu, giống như con rối trang điểm lòe loẹt nhưng biểu cảm cứng đờ trong tuồng múa rối, nếu nàng là đứa trẻ năm sáu tuổi, e là sẽ sợ đến mức gặp ác mộng ban đêm.

Phó Toại Chi mím môi: “Hoàng hậu nói như vậy, là vì bà ta sợ muội.”

“Sợ muội?” Phó Tri Ngu kinh ngạc, “Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, mọi việc trong cung đều do bà ta quản lý, sao lại sợ muội?”

Phó Toại Chi thần sắc thản nhiên: “Hoàng hậu không có con, quyền lực trong tay chỉ là hư danh, bất kể ai kế vị bà ta cũng chỉ có thể làm một Thái hậu trên danh nghĩa, tất nhiên sẽ dè chừng bất kỳ ai. Trong mắt bà ta, muội đã là người phe Đông cung rồi.”

Phó Tri Ngu không ngờ rằng sóng gió trong cung, lại có thể nổi lên chỉ vì một lần gặp mặt. Lúc ở ngoài điện nàng còn đang nghĩ xem nên bày ra vẻ mặt gì khi vào trong, âm lượng nói chuyện phải vừa phải, vậy mà đối phương đã xem nàng là kẻ thù rồi.

Đôi mày thanh tú của tiểu cô nương nhíu lại, Phó Toại Chi khẽ cười: “Có gì không tốt sao?”

Trong đầu nàng bị đủ thứ chuyện chưa từng nghĩ đến quấy thành một mớ hỗn độn, “A” một tiếng, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Toại Chi gật đầu, ra hiệu nàng nhìn về phía trước.

Bảng hiệu ở phía xa mờ mờ dưới ánh trăng thanh, Phó Tri Ngu khẽ kêu lên: “Đông cung?”

Sự kinh ngạc của nàng cũng không phải không có lý.

Từ khi trở về cấm cung đến nay, vẫn chưa có sự sắp xếp rõ ràng nào về chỗ ở cho nàng, nhưng cả một nội cung rộng lớn như vậy chắc chắn sẽ không thiếu chỗ cho nàng ở, vì vậy Phó Tri Ngu không lo lắng về vấn đề này.

Chỉ là không ngờ Thái tử lại đưa nàng đến Đông cung.

“Nếu A Ngu bước vào đây, thì coi như đã trở thành người phe Đông cung rồi.” Phó Toại Chi đưa ra lựa chọn.

Hắn đã cho người chuẩn bị sẵn hai nơi ở, nếu nàng từ chối, cũng có một cung điện trống khác đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Dưới ánh trăng, làn da tiểu cô nương trắng đến mức trong suốt, hàng mi dài khẽ rung.

Lúc Phó Toại Chi tưởng rằng nàng sẽ từ chối, thì Phó Tri Ngu ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong, hỏi ngược lại hắn: “Dù có chuyện gì xảy ra, Hoàng huynh cũng sẽ giúp muội phải không?”

Đôi mắt phượng đen láy lạnh lùng, chạm phải đôi mắt trong veo sáng ngời, mang theo vài phần hy vọng của tiểu cô nương, Phó Toại Chi khẽ nheo mắt.

Bị nàng nhìn như vậy, đôi mắt vốn dĩ không gợn sóng của hắn cuối cùng cũng như đá ném xuống hồ, nổi lên từng vòng gợn sóng.

Chỉ trong nháy mắt, Thái tử đã bình ổn lại tâm trạng, thản nhiên đáp ứng lời hứa với nàng.

Ngày hôm sau, Phó Tri Ngu mãi đến khi mặt trời đã lên cao quá nửa canh giờ mới tỉnh dậy, nữ quan Đông cung dịu dàng hỏi nàng đêm qua ngủ có ngon không.

Tay Phó Tri Ngu đang lau mặt khẽ dừng lại.

Lời hứa của Thái tử hình như không hữu dụng như nàng nghĩ, Phó Tri Ngu mơ thấy đủ loại giấc mơ kỳ quái, khi thì là hoàng đế ho ra máu, khi thì là Hoàng hậu với cái cằm cứ như con rối đóng mở, còn có… còn có Thái tử nữa.

Cho dù trong mơ, mùi hương trầm cũng thoang thoảng quanh nàng.

Nữ quan thấy nàng không đáp, cũng biết ý không hỏi nữa, mà tìm lý do cho nàng: “Điện hạ vất vả cả ngày, nghỉ ngơi không ngon cũng là chuyện bình thường, đêm nay nô tỳ sẽ thắp cho người một nén hương an thần.”

Cung nhân Đông cung làm việc đâu ra đấy, bận rộn với công việc của mình, nhưng không hề lộn xộn, khi gặp Phó Tri Ngu đều dừng bước, lặng lẽ hành lễ với nàng.

Nữ quan thấy dáng đi của nàng có chút cứng nhắc, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ có phải chân tay không thoải mái không?”

Phó Tri Ngu ngạc nhiên: “Ơ? Chuyện này cũng biết sao?”

“Nô tỳ thấy người từ sáng sớm đã thường xuyên xoa chân, đoán ra thôi.” Nữ quan che miệng cười khẽ, “Nô tỳ biết có một tiểu đồng ở Thái y viện, rất giỏi xoa bóp, rất nhiều nương nương trong cung bị đau đầu đau chân đều thích tìm hắn ta đến xoa bóp.”

Nàng vẫy tay gọi một tiểu thái giám canh cửa, sai người đi mời tiểu đồng mà nàng vừa nói đến.

Tiểu thái giám canh cửa dáng người thấp bé nhưng chạy rất nhanh, thoắt cái đã chạy biến mất.

Phó Tri Ngu ngồi trong lương đình, buồn chán cho cá ăn, mãi đến khi hết sạch thức ăn trong tay, tiểu thái giám canh cửa mới thở hổn hển chạy về.

Sưu Tầm, 02/01/2025 20:13:26

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện