Con gái của Quốc công phu nhân... vậy chẳng phải là mẹ ruột của Ngũ hoàng tử sao?
Lời đã nói đến mức này, Phó phu nhân cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười nhận lấy.
"Ta nghe nói, Ngũ điện hạ và Thẩm cô nương quen nhau ở Sùng Văn Viện?"
Ngũ hoàng tử gật đầu: "Vâng."
"Vậy thật là có duyên." Quốc công phu nhân khẽ vỗ mu bàn tay nàng, "Mấy đứa trẻ ở đây xem chúng ta nói chuyện phiếm cũng không có ý nghĩa gì, nhà bếp làm điểm tâm, dẫn bọn chúng đi nếm thử."
Ngũ hoàng tử muốn đến gần Thẩm Tri Ngu, Phó Toại Chi đã nhanh chân nắm lấy tay nàng.
Hai người đối mặt, Ngũ hoàng tử mang theo vẻ mặt tức giận, Phó Toại Chi lạnh nhạt liếc hắn một cái, như đang cảnh cáo hắn về hành vi trước đó.
Giằng co một lúc, Ngũ hoàng tử chột dạ dời mắt, nói với Quốc công phu nhân: "Không cần đâu ạ, hiếm khi đến được một chuyến, con vẫn muốn ở bên cạnh người."
Quốc công phu nhân kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt đảo quanh ba người mấy vòng: "Thôi được rồi, biết con có hiếu."
Đi đến hành lang, Thẩm Tri Ngu lộ vẻ bất an, có chút sợ hãi.
May mà Quốc công phu nhân không phải là người không nói đạo lý, không làm khó nàng.
Khi trời nhá nhem tối, xe ngựa của Phó gia lên đường về phủ.
Phó phu nhân vỗ ngực, thở dài: "Ôi, Quốc công phu nhân thật là..." Bà nhìn chiếc vòng trên cổ tay Thẩm Tri Ngu mà sầu não, "Món quà gặp mặt này thật sự làm khó người ta, dọa c.h.ế.t ta rồi. May mà Ngũ điện hạ kịp thời đổi ý."
Nhờ ánh sáng mờ tối và tay áo rộng thùng thình che giấu, Phó Toại Chi lặng lẽ nắm lấy tay Thẩm Tri Ngu.
…
Đêm xuống, Phó Thượng thư vừa khép sách lại, nghe thấy tiếng gõ cửa, thuận miệng nói "Vào đi".
Thấy Phó Toại Chi đến, Phó Thượng thư cũng thấy bất ngờ.
"Phụ thân, con có chuyện muốn nói." Phó Toại Chi cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Phó Thượng thư khẽ gật đầu, bảo hắn ngồi xuống.
Phó Toại Chi đứng nguyên tại chỗ, từng chữ nói: "Con muốn đến chỗ Thẩm tướng quân tòng quân."
"Cái gì?" Phó Thượng thư tưởng mình nghe nhầm.
"Phụ thân và Thẩm tướng quân có giao tình tốt, đưa con vào đó chắc không phải là chuyện khó." Trên mặt Phó Toại Chi không có chút dấu vết nào của việc đang nói đùa.
"Con có biết con đang nói gì không?" Phó Thượng thư thu lại ý cười hòa nhã, "Hôm nay con từ Quốc công phủ trở về đã hồn vía để đâu đâu, là gặp chuyện gì sao?"
Phó Toại Chi do dự một lúc, vẫn nói chuyện của Ngũ hoàng tử cho phụ thân nghe, hắn giấu đi những lời Ngũ hoàng tử nói, chỉ nói rằng y có ý đồ bất chính với A Ngu, may mà hắn kịp thời đến nên y không thực hiện được ý đồ.
"Trước đây con nghĩ quá đơn giản, thật ra người bình thường chỉ sợ Phó gia, nhưng nếu đối phương không sợ thì sao, giống như Ngũ điện hạ, nếu sau này y được phong vương nắm quyền, còn nảy sinh ý đồ với A Ngu thì phải làm sao?"
Nghe xong những việc Ngũ hoàng tử đã làm, Phó Thượng thư càng cau mày sâu hơn, nhưng đây cũng không phải là lý do để ông đồng ý với Phó Toại Chi.
Ý tưởng của Phó Toại Chi trong mắt ông càng không thiết thực, triều đình coi trọng quân công, nếu hắn có thể xông pha nơi biên quan, tiền đồ sẽ thuận lợi hơn, được Bệ hạ trọng dụng hơn.
Nhưng hắn từ nhỏ đã sống ở kinh thành, lớn lên trong nhung lụa, chưa từng trải qua cuộc sống quân ngũ.
Trong mắt Phó Thượng thư, hắn chỉ là nhất thời nhiệt huyết dâng trào nói lời tức giận, thật sự đến quân doanh không chừng một tháng cũng không chịu đựng nổi.
Phó Thượng thư bác bỏ yêu cầu của hắn: "Thật là hoang đường."
Vừa dứt lời, Phó Thượng thư phất tay áo bỏ đi, không muốn nghe Phó Toại Chi nói tiếp.
Phó Toại Chi một mình đứng trong thư phòng rất lâu, mãi đến khi hạ nhân lên tiếng nhắc nhở, hắn mới về phòng mình.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Phó Thượng thư thu dọn chỉnh tề chuẩn bị vào triều.
Bóng người trong sân thu hút sự chú ý của ông.
Bình thường lúc này Phó gia vẫn còn yên tĩnh, chỉ có đám hạ nhân hầu hạ Phó Thượng thư vào triều là đi lại.
Hôm nay lại có thêm Phó Toại Chi.
Hắn mặc một lớp áo trong mỏng, luyện võ trong sân.
Phó Thượng thư hừ lạnh một tiếng, đi thẳng qua.
Một canh giờ sau, Phó Toại Chi mới dừng lại, sai hạ nhân chuẩn bị nước, định tắm rửa xong sẽ đi học.
Liên tục mấy ngày đều như vậy, những ngày Phó Thượng thư không vào triều, Phó Toại Chi cũng dậy từ sáng sớm để luyện võ.
Ngay cả Thẩm Tri Ngu dậy muộn nhất trong nhà cũng nghe người hầu kể lại.
Đặt cây trường thương xuống, bên cạnh có người đưa tới một chén trà, Phó Toại Chi tiện tay nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Nước trà ngọt lành trượt qua cổ họng, Phó Toại Chi lúc sau mới nhận ra không đúng, ngạc nhiên quay đầu: "Sao muội lại ở đây?"
"Muội nghe nói dạo này huynh dậy rất sớm để luyện võ." Thẩm Tri Ngu ngẩng mặt lên, giọng nói còn mang chút khàn khàn khi mới thức dậy, "Là xảy ra chuyện gì sao? Sao huynh lại phải làm vậy?"
"Không phải chuyện A Ngu nên lo." Phó Toại Chi nói.
Thẩm Tri Ngu chớp mắt, đôi mắt hạnh tràn đầy khó hiểu.
Nàng nhón chân, lau mồ hôi trên mặt hắn.
Khăn lụa mềm mại lướt qua da thịt, Phó Toại Chi vội vàng lùi lại mấy bước: "Sẽ làm bẩn khăn đấy."
Cánh tay giơ lên của tiểu cô nương từ từ hạ xuống: "Nhưng nếu không lau mồ hôi sẽ bị cảm lạnh mất."