{{ msgSearch }}

Chương 240

Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên Gốc: Chiết Kiều)

Thẩm Vân Thiền 1048 Chữ 10/01/2025 18:35:45

Hắn quá hồi hộp, không dám nhìn vào mắt Thẩm Tri Ngu.

"Ngũ điện hạ, như vậy không thỏa đáng lắm." Thẩm Tri Ngu dịu dàng nói.

"Vậy tại sao Phó Toại Chi có thể gọi muội như vậy?"

"Huynh ấy là ca ca của muội." Thẩm Tri Ngu trả lời rất nhanh.

Ngũ hoàng tử nuốt nước bọt, thấp thỏm nói: "Thật ra... thật ra ta đã sớm biết muội sẽ đến, thiệp mời kia là ta bảo người đưa đến Phó gia."

Thẩm Tri Ngu chớp mắt.

Thảo nào lại chỉ đích danh muốn nàng đến dự tiệc.

"Nếu muội nguyện ý, ta hồi cung sẽ xin phụ hoàng ban chỉ, sau này muội làm vương phi của ta, có được không?"

Thẩm Tri Ngu trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hồi lâu sau mới luống cuống trả lời hắn: "Đa tạ điện hạ ưu ái, nhưng ta... ta không muốn..."

Ngũ hoàng tử lớn đến từng này, nhờ thân phận dòng dõi hoàng tộc nên được mọi người theo đuổi, rất ít khi nếm mùi bị người khác từ chối, huống chi đây còn là cô nương mà hắn thích.

"Thái tử chưa định, ta có Quốc công phủ làm chỗ dựa, cũng có dư sức tranh một phen, đến lúc đó muội chính là hoàng hậu, dưới một người trên vạn người." Ngũ hoàng tử gấp gáp nói, "Ta đảm bảo, sau này vị trí chính thê nhất định là của muội."

Thẩm Tri Ngu hận không thể bịt tai lại, coi như chưa nghe thấy gì.

Nhưng vẫn chậm một bước, Ngũ hoàng tử muốn kéo tay nàng, Thẩm Tri Ngu hoảng sợ lùi lại.

"Ta…"

"Nàng ấy không muốn, ngươi không nghe thấy sao?" Phó Toại Chi quát lớn.

Nhân lúc Ngũ hoàng tử sửng sốt, Thẩm Tri Ngu đẩy hắn ra, trốn sau lưng Phó Toại Chi.

"Sao lại là ngươi?" Ngũ hoàng tử nhíu mày.

Phó Toại Chi lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn vừa rồi bị những cô nương kia quấn lấy không thoát ra được, chỉ một thoáng lơ đãng đã không thấy Thẩm Tri Ngu đâu. Hắn hỏi mấy thị nữ, mới có một người nhìn thấy Ngũ hoàng tử và Thẩm Tri Ngu đi về một hướng nào đó.

May mà hắn đến kịp, nếu không ai biết Ngũ hoàng tử sẽ làm gì với A Ngu!

Phó Toại Chi dáng người cao lớn hơn Ngũ hoàng tử, lại lớn tuổi hơn hắn.

Ngũ hoàng tử hơi sợ hãi trước mặt hắn, bèn lấy thân phận hoàng tử của mình ra áp chế hắn: "Ngươi tránh ra."

Phó Toại Chi không hề nhúc nhích.

"Ngươi dám kháng lệnh ta…"

"Ngũ điện hạ vừa nói những gì, chắc không quên rồi chứ?"

Sắc mặt Ngũ hoàng tử trắng bệch. Hắn vừa rồi nói những lời kia...

Hắn chỉ là nhất thời xúc động, sợ bị Thẩm Tri Ngu từ chối. Nếu bị người khác nghe thấy truyền đến tai Thiên tử, Quốc công phủ cũng không bảo vệ được hắn.

"Ngươi muốn nói gì?"

Phó Toại Chi lạnh giọng nói: "A Ngu không thích ngươi, nếu ngươi còn quấy rầy nàng ấy, ta cũng không đảm bảo những lời kia có bị truyền ra ngoài hay không."

Đây là uy h.i.ế.p trắng trợn, nhưng quả thực có hiệu quả.

Ngũ hoàng tử nghiến răng, đành phải đồng ý.

Giải quyết xong chuyện này, Phó Toại Chi nắm tay nàng, men theo hành lang chậm rãi bước đi.

"Toại Chi ca ca..." Thẩm Tri Ngu gọi hắn.

Phó Toại Chi đang tức giận, vốn không muốn để ý đến nàng, nhưng giọng tiểu cô nương ủy khuất, hắn chỉ tàn nhẫn trong chốc lát, vẫn là chịu thua.

"Huynh đang giận sao?"

Phó Toại Chi không phủ nhận, mặt mày như phủ một tầng sương lạnh.

"Muội cũng không biết Ngũ điện hạ hắn lại..." Thẩm Tri Ngu lay lay tay áo hắn, "Ca ca đừng giận nữa, là lỗi của muội."

"Ta không giận muội, A Ngu cũng không có chỗ nào sai cả." Phó Toại Chi trầm giọng nói, "Ta chỉ là đang giận bản thân mình."

Thẩm Tri Ngu không hiểu: "Sao cơ? Nhưng nếu Toại Chi ca ca không đến, còn không biết Ngũ điện hạ sẽ làm ra chuyện gì."

Phó Toại Chi không nói gì.

Đúng như nàng nói, nếu hắn không kịp thời đến, Ngũ hoàng tử có thể dựa vào sức lực, xung quanh không người, làm ra chuyện gì với A Ngu.

Dù sao hắn cũng xuất thân từ Thiên gia, những chuyện dơ bẩn trong cung hắn cũng từng nghe qua.

Những lời Ngũ hoàng tử nói rất hoang đường, nhưng phản ứng của hắn sau khi bị vạch trần lại vô cùng chân thật.

Bây giờ hắn vẫn là một hoàng tử không có đất phong không có thực quyền, nếu sau này những hoàng tử kia lớn lên, có đất phong và tước hiệu, có ảnh hưởng nhất định trong triều, thậm chí được lập làm trữ quân.

Bọn họ lại có động tác gì, có phải là không ai ngăn cản được không.

Cho dù không phải là hoàng tử, chỉ là con cháu quyền quý, chỉ dựa vào gia thế xuất chúng liền có thể áp chế người một bậc.

Đến lúc đó, hắn còn có thể bảo vệ được A Ngu không?

Đến lúc này, Phó Toại Chi mới hiểu được ý nghĩa của câu nói "Con có thể bảo vệ A Ngu cả đời không" của Phó thượng thư.

Bây giờ hắn không phải cũng đang dựa vào Phó gia sao, Ngũ hoàng tử kiêng dè là vì sau lưng hắn có Phó thượng thư chống lưng, Ngũ hoàng tử sợ hắn sẽ nói với Phó thượng thư, đến lúc đó Thiên tử nhất định sẽ nổi giận.

Sắc mặt Phó Toại Chi u ám, Thẩm Tri Ngu không dám quấy rầy hắn, rụt rè đứng một bên.

Túi thơm bên hông hắn vẫn là cái mà Thẩm Tri Ngu tặng, ngày nào cũng đeo, bề mặt đã có một lớp mài mòn, không còn sáng bóng như lúc mới làm.

Thẩm Tri Ngu đưa tay chọc vào túi thơm, nhìn tua rua khẽ lay động.

Nàng đang định chọc lần thứ hai, cổ tay bị người ta nắm lấy.

"Ca ca?"

"Không có gì." Phó Toại Chi cong môi, khôi phục ý cười ôn hòa như thường ngày.

Đúng lúc hai người đang phiền lòng vì chuyện của Ngũ hoàng tử, bầu trời mây đen giăng kín.

Sưu Tầm, 10/01/2025 18:35:45

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện