Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát

Chương 420


Chương trước
Chương tiếp
Size - +

Lê Ngưng tuỳ ý đặt điện thoại xuống bên cạnh giường của cô, lại lấy từ trong túi xách ra cuốn truyện cười đã chuẩn bị từ trước đó, tìm vài câu chuyện cười đọc cho Lê Hân Dư nghe.

Cô luôn luôn thận trọng ghi nhớ chức trách của bản thân, phải làm cho Lê Hân Dư vui vẻ, làm cho đứa bé trong bụng Hân Dư cũng vui vẻ.

Thật sự câu chuyện mà Lê Ngưng kể không có gì gây cười, nhưng bộ dạng nghiêm túc của cô ấy lại khiến Lê Hân Dư luôn có thể nở nụ cười.

Không nói được là vì sao, chỉ cần Lê Ngưng nói chuyện với cô là cô có thể hấp thụ năng lượng từ cô ấy.

Cô cũng biết Lê Ngưng rất quan tâm đến cô.

Cho dù là Lê Ngưng không nói gì, cô cũng có thể nhìn ra tất cả trong ánh mắt của cô ấy.

Duyên phận thật sự là một thứ gì đó rất kỳ diệu, có khi, thậm chí Lê Hân Dư sẽ nghĩ liệu có phải kiếp trước cô và Lê Ngưng là chị em ruột không.

Điện thoại của Lê Ngưng năm bên cạnh giường, màn hình vẫn còn đang sáng, trên mặt màn hình là một tấm ảnh chụp gáy sau của bản thân.

Một hình trái tim màu hồng.

Bây giờ nghĩ lại chắc là Lăng Diệu rất thích trái tim màu hồng này.

Nghĩ đến Lăng Diệu, ánh mắt của Lê Hân Dư không khỏi có chút ảm đạm.

Từ sau ngày Lăng Diệu rời đi, trong nửa tháng nay anh vẫn luôn không xuất hiện.



Anh có đến đây mỗi ngày hay không, cô không biết.

Chỉ là cách năm ba ngày cô sẽ phát hiện anh ở cửa nhìn trộm vào, chỉ trộm nhìn thôi chứ anh không vào.

Có lúc cô cũng sẽ mềm lòng, muốn gọi tên anh, muốn bảo anh đi vào.

Nhưng khi nghĩ đến hai đứa con trong bụng mình vẫn chưa thể ổn định, cô không thể nào thốt nên lời.

Anh cũng là cha của đứa trẻ nhưng lại muốn con của cô có thể khoẻ mạnh để lấy tuỷ ghép cho một con khác...

Lê Ngưng thật sự rất hết lòng chăm sóc cho Lê Hân Dư.

Thấy Lê Hân Dư mất tập trung liên sợ cô nghĩ ngợi lung tung khiến bản thân phiền muộn, cô ấy lập tức cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, khiến cô quên đi những chuyện không vui đó.

Có sự chăm sóc của Lê Ngưng, cơ thể Lê Hân Dư phục hồi cũng không tệ.

Bác sĩ nói quan sát thêm nửa tháng nữa, nếu như không có vấn đề gì thì có thể xuống giường và đi lại nhẹ nhàng.

Nhưng nhất định phải cẩn thận, đặc biệt cẩn thận.

Lê Ngưng vui mừng, nhanh chóng nói tin tốt lành này với Hướng Lập Hiên.

Hướng Lập Hiên liền hớn hở, lập tức mang hoa đến bệnh viện thăm Lê Hân Dư.

Thật ra không cần mượn tin tức này để làm cái cớ, Hướng Lập Hiên cũng sẽ bệnh viện thăm cô mỗi ngày.



Hướng Lập Hiên giữ chừng mực rất tốt, mỗi ngày đến một lần, ở lại khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhiều nhất là hơn một tiếng sẽ đi, không để lại sơ hở nào cho bất kì ai có thể bàn tán dựng chuyện.

Mặc dù người ngoài không nhìn ra sơ hở, nhưng người nhà có thể phát hiện ra chỗ không đúng.

Hướng Lập Hiên bình thường ghét nhất là bệnh viện, anh ta ghét mùi nước khử trùng, ngửi thấy là muốn buồn nôn.

Nếu như không phải chuyện bắt buộc, anh ta sẽ không chịu đến bệnh viện, càng đừng nhắc đến nửa tháng nay ngày ngày đều chạy đến bệnh viện, hoàn toàn không bình thường.

Hướng Hy Nhiên biết em trai mình có một trái tim "bay bổng" như thế nào, cũng không phải chưa từng thích người phụ nữ đã có tiền sử kết hôn.

Thích người khác, chơi đùa thì không nói, nếu như thật sự để ý đến Lê Hân Dư...vậy thì không tốt lắm.

Hướng Hy Nhiên nơm nớp lo sợ đi theo em trai đến bệnh viện, nhìn thấy trong phòng bệnh ngoài Lê Hân Dư còn có Lê Ngưng thì mới an tâm.

Hoá ra người em trai cô thích không phải Lê Hân Dư, mà là người điều dưỡng của Lê Hân Dư.

Điều dưỡng cũng không có gì đáng xấu hổ, em trai cô còn giấu giếm che đậy, không phải quá nhàm chán sao? Em trai vừa đi, Hướng Hy Nhiên liền gọi Lê Ngưng ra ngoài, muốn trò chuyện cùng em dâu tương lai.

Lê Ngưng muốn tìm Hướng Lập Hiên cầu cứu, nhưng Hướng Hy Nhiên không cho cô ấy cơ hội, kéo cô ấy đi luôn.

Nhìn Lê Ngưng lo lắng thấp thỏm đi theo sau Hướng Hy Nhiên, Lê Hân Dư không nhịn được cười, thật sự con người Hướng Hy Nhiên rất tốt, sau khi tiếp xúc Lê Ngưng sẽ biết thôi.

Nhưng nụ cười của cô rất nhanh liền cứng đơ trên khuôn mặt, bởi vì Lâm Dĩ Thuần xuất hiện ở cửa phòng với vẻ mặt chế giễu, bước chậm về phía cô.

Chương trước
Chương tiếp