Ban đầu, khi thấy em gái đi thu tiền nhà, anh chỉ nghĩ cô đang tìm chút thú vui để giải trí. Nhưng bây giờ, nhìn cách Hứa Yểu nghiêm túc và chuyên nghiệp, anh không khỏi thay đổi suy nghĩ. Không ít người còn coi việc được thuê nhà của Hứa Yểu như một đặc quyền, điều này chứng minh năng lực và uy tín của cô.
Tuy vậy, anh cũng nhận ra rằng bất động sản mà Hứa Yểu đang quản lý ngày càng ít đi, việc mua thêm nhà trong bối cảnh Kinh Thị hạn chế giao dịch bất động sản lại không dễ dàng. Hơn nữa, anh không muốn bất kỳ tin đồn tiêu cực nào liên quan đến cô xuất hiện trên mạng.
Sau một lúc suy nghĩ, anh nói rõ ràng hơn:
“Nhà họ Hứa chúng ta có rất nhiều bất động sản. Anh nghĩ nếu em không ngại vất vả, anh sẽ chuyển hết quyền quản lý các bất động sản cho thuê sang cho em. Tiền thuê nhà, em cứ giữ lấy hết.”
Lời đề nghị của Hứa Cảnh khiến cả căn phòng như lặng đi. Anh giải thích thêm:
“Các bất động sản đó vẫn sẽ đứng tên anh, nhưng quyền quản lý và lợi ích từ tiền thuê sẽ hoàn toàn là của em. Chúng ta để nhà nằm không thì phí phạm. Em làm tốt việc này hơn anh rất nhiều.”
Hứa Cảnh vừa nói xong đã thấy mặt mình hơi nóng. Dù lời đề nghị rất hào phóng, nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân như một người anh trai “keo kiệt” – chỉ nhường phần nhỏ cho em gái, còn phần lớn giá trị tài sản thì giữ lại.
Thấy em gái nhìn mình chằm chằm, anh vội vàng lên tiếng:
“Yểu Yểu, là anh trai không tốt. Nếu em thấy phiền, cứ từ chối, anh không muốn làm em mệt mỏi thêm.”
Quý Chính Khanh, ngồi bên cạnh, chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện. Anh không khỏi thầm cảm thán: "Anh vợ tương lai thật hào phóng...". Nhưng ngay lập tức, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu anh: "Mình là vị hôn phu, sao có thể để anh vợ hào phóng hơn được?".
Còn Hứa Yểu, cô hoàn toàn bất ngờ trước đề nghị của anh trai. Cô luôn biết Hứa Cảnh yêu thương cô, nhưng không ngờ anh lại "cuồng em gái" đến mức giao hết quyền thu tiền của toàn bộ bất động sản nhà họ Hứa cho cô.
Nhìn vẻ mặt hối hận của anh trai, cô bất giác nắm lấy tay anh, chân thành nói:
“Anh, anh không cần phải nói vậy.”
Cô hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc hơn:
“Nhà họ Hứa bây giờ chỉ có hai anh em chúng ta nương tựa vào nhau. Em cũng là một phần của gia đình, tất nhiên phải chia sẻ trách nhiệm với anh. Em biết thu tiền thuê nhà không phải chuyện dễ, nhưng em không ngại khó khăn đâu. Anh đừng lo lắng cho em.”
Lời nói của Hứa Yểu khiến Hứa Cảnh cảm thấy tim mình như thắt lại. Anh nhớ đến quá khứ của em gái, những tháng ngày cô phải chịu khổ ở cô nhi viện. Anh đau lòng khi nghĩ rằng thay vì được tận hưởng cuộc sống vui vẻ, Yểu Yểu lại phải chia sẻ gánh nặng gia đình.