Hạ Phàm thở dài não nề, ánh mắt chuyển sang Lục Dã – người chơi tệ nhất bàn. Tuy nhiên, khuôn mặt nghiêm túc của Lục Dã lại khiến hắn ngạc nhiên. Cậu chàng vẫn đang tập trung, đôi mày cau lại như đang cố gắng hiểu luật chơi.
Lục Dã ngập ngừng nói:
“Đúng là cô Yểu rất giỏi…”
Hứa Yểu bật cười, quay sang Quý Chính Khanh và nói:
“Nếu anh rảnh, mấy ngày tới em sẽ dạy anh chơi mạt chược. Thế nào?”
Quý Chính Khanh cong môi, nụ cười ấm áp:
“Được, anh sẽ học.”
Sau khi kết thúc, Hứa Yểu chủ động gửi lì xì cho mọi người. Cô nói:
“Chơi mạt chược là để giải trí thôi. Mặc kệ thắng thua, vui vẻ là chính.”
Hạ Phàm nhận được lì xì, lập tức chia sẻ vào nhóm chat:
“Sếp đúng là hào phóng!”
Hứa Yểu vừa chỉ dẫn Quý Chính Khanh cách chơi mạt chược, vừa hỏi Hạ Phàm:
“Máy phát điện đã mua chưa?”
Hạ Phàm đáp ngay:
“Mua hơn một trăm bộ rồi. Sẽ gửi đến các khu vực có nhiệt độ cao và bị mất điện theo từng đợt.”
Tình hình cháy rừng ở trấn Kim Xương đã cơ bản được kiểm soát. Dù vậy, lính cứu hỏa vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng. Với cái nóng khắc nghiệt như hiện nay, nguy cơ bùng phát cháy lại vẫn rất cao.
Nhiệt độ cao gây ra rất nhiều hệ lụy. Không chỉ dẫn đến nguy cơ cháy rừng, nó còn làm cạn kiệt các dòng sông, mang đến những hậu quả thảm khốc cho các khu vực phụ thuộc vào thủy điện.
Nhiệt độ cao có thể g.i.ế.c c.h.ế.t con người.
Hứa Yểu ngồi trên sofa, lướt qua những bản tin về việc mất điện ở nhiều nơi. Chính quyền đã phải kêu gọi người dân giảm tiêu thụ điện vào giờ cao điểm, nhưng điều đó chỉ giải quyết được một phần nhỏ vấn đề.
Một trăm máy phát điện công suất lớn mà cô mua sẽ không hoàn toàn khắc phục được tình trạng này, nhưng ít nhất cũng có thể giúp được những nơi đang chịu ảnh hưởng nặng nề.
Cô thở dài, ánh mắt thoáng chút lo lắng. Trong lòng, Hứa Yểu luôn muốn làm hết sức mình để cải thiện cuộc sống của mọi người. Cô không chỉ nghĩ đến những người thuê nhà của mình mà hy vọng rằng, dù là ai, mọi người đều có thể ngồi trong phòng điều hòa và ăn kem giữa cái nóng gay gắt này.
Điện thoại trên bàn bỗng rung lên. Hứa Yểu nhấc lên xem, thấy số lạ, cô do dự một lát rồi bắt máy.
“Tôi là Hứa Yểu, xin chào.”
Đầu dây bên kia là một giọng nói rõ ràng, mang chút xúc động:
“Chào cô Hứa, tôi gọi từ cơ quan cứu hỏa. Chúng tôi muốn trao tặng cô bằng khen và vinh danh cô là ‘Công dân tiên tiến’ vì những đóng góp vừa qua.”
Hứa Yểu thoáng giật mình. Tắt máy, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía cô.
“Cơ quan cứu hỏa muốn khen ngợi tôi là công dân tiên tiến,” cô cười nói, giọng điệu có phần nhẹ nhàng nhưng pha lẫn sự bất ngờ.