Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của bà, mặt ông bỗng chốc đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Ông lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói:
"Đồng chí Thúy Lan, sao đồng chí có thể lạc hậu thế? Bây giờ người ta đi dạo đều rất thoải mái, chứ đâu cần giữ khoảng cách như thế này!"
Ông gãi đầu, tiếp tục lắp bắp:
"Có ai đi dạo mà như Hán Sở chia cắt vậy không? Đó là chuyện mấy chục năm trước rồi!"
Thôi Quốc Cường có tật, càng căng thẳng lại càng nói nhiều, nói lộn xộn. Ông không biết mình đang nói gì nữa, chỉ nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Chu Thúy Lan khẽ mỉm cười, nhìn Thôi Quốc Cường vẫn như thời trẻ. Mỗi khi căng thẳng hay ngượng ngùng, ông cụ lại nói luyên thuyên đủ điều. Bà hỏi:
“Người trẻ bây giờ đều như vậy sao?”
“Đúng thế! Người trẻ bây giờ đều như vậy,” Thôi Quốc Cường ngẩng đầu đáp, vẻ đầy tự hào.
Ông nghĩ đến những người trẻ tuổi, đi dạo cùng nhau mà chẳng ngần ngại gì, thậm chí có người còn thân thiết tới mức như dính vào nhau. So với họ, ông đã tiến bộ lắm rồi, ít nhất cũng dám đứng trong vòng một mét gần bà.
Ánh mắt ông đầy tự tin, thậm chí có chút khoe khoang, liếc nhìn bà Chu như thể muốn chứng tỏ mình vẫn rất hiện đại.
Nhưng Chu Thúy Lan chỉ mỉm cười hiền từ, đáp lại:
“Nhưng em thấy người trẻ bây giờ đi dạo đều nắm tay nhau cả.”
Câu nói nhẹ nhàng mà đầy thách thức khiến Thôi Quốc Cường sững người.
“A? Tay... nắm tay?” Ông lắp bắp. “Nắm tay có phải hơi... không ổn lắm không? Người trẻ bây giờ mạnh dạn như vậy sao?”
Đến đây, vẻ tự mãn của ông cụ bay biến, thay vào đó là sự ngại ngùng. Ông đứng sững tại chỗ, ánh mắt nhìn xung quanh như tìm điều gì đó để thoát khỏi tình huống lúng túng.
Cư dân mạng đang xem livestream cũng không nhịn được bật cười, để lại những bình luận hài hước:
“Ha ha ha, vừa rồi ông cụ còn tự đắc lắm mà, giờ thì sao?”
“Tôi chắc chắn bà Chu sẽ ‘trị’ được ông Thôi. Đúng là thua ngay từ câu nói đầu tiên!”
“Ông cụ từng mạnh mẽ trên chiến trường, giờ đứng trước bà Chu lại lắp bắp như vậy. Cưng xỉu!”
“Xin tổ chương trình làm gì thì làm, nhưng nhanh chóng để hai người nắm tay nhau đi! Cứ kéo dài thế này, tôi muốn bay vào màn hình để giúp họ quá!”
Đương nhiên, Thôi Quốc Cường hiểu rõ ý của Chu Thúy Lan, nhưng ông vẫn do dự. Nhìn quanh, ông thấy hai chiếc xe đạp mới tinh do tổ chương trình chuẩn bị, liền nghĩ ra một cách:
“Nếu không... chúng ta cùng dắt xe đạp đi nhé?”
Vừa nói, ông vừa cúi đầu nhìn tay phải của mình, bàn tay đã từng cầm s.ú.n.g trên chiến trường nay không còn trọn vẹn. Ông cụ hơi tiếc nuối, thầm nghĩ: Nếu như ngày đó... mình còn đủ sức khỏe, có lẽ đã đạp xe chở Thuý Lan rồi.
Chu Thúy Lan mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm. Cả hai đứng ở hai bên xe đạp, ông giữ đầu xe, bà đặt tay lên yên xe. Họ chậm rãi bước đi, không nói gì, chỉ cảm nhận gió biển mát lạnh buổi tối và tận hưởng khoảnh khắc tái ngộ muộn màng sau mấy chục năm xa cách.