“Có người hút thuốc rồi vứt tàn bừa bãi, trời hanh khô thế này thì lửa bùng lên là điều không tránh khỏi!” Một ông lão kinh nghiệm vừa chạy vừa lẩm bẩm.
Một nhân viên trong đoàn chương trình vội hét lớn:
“Mau gọi cứu hỏa! Lửa lớn quá rồi!”
Thôi Quốc Cường đứng nhìn ngọn núi đang bốc cháy dữ dội, khói đen dày đặc che khuất cả bầu trời. Ông nghe thấy tiếng hò hét hỗn loạn, tiếng trẻ con khóc, tiếng phụ nữ nức nở:
“Nhà tôi mới xây năm ngoái, giờ phải làm sao đây?”
Ông cảm nhận được sức nóng phả vào mặt dù ngọn lửa vẫn còn ở xa. Da thịt như bị thiêu đốt, đau rát không chịu nổi. Bất chấp tất cả, ông nhìn thấy những cán bộ chiến sĩ đang hỗ trợ người dân sơ tán, không ngừng chỉ huy mọi người rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Một cậu bé chân trần vì quá vội mà chạy trên đường xi măng nóng bỏng, nước mắt giàn giụa. Một người đàn ông dìu vợ mình chạy nhanh, tay xách theo túi lớn túi nhỏ, miệng không ngừng an ủi:
“Không sao, chúng ta sẽ ổn thôi.”
Thôi Quốc Cường siết chặt nắm tay. Trong giây phút ấy, ông không cần phải cân nhắc giữa việc lên đảo hẹn hò hay cứu người. Đó là một lựa chọn quá rõ ràng.
Ông quay sang bà Chu, đôi mắt tràn đầy sự day dứt:
“Thuý Lan, tôi…”
Bà Chu dịu dàng cười, chủ động nói:
“Anh vừa hỏi tôi có muốn cùng anh lên đảo hẹn hò không phải không?”
Ông nghẹn ngào gật đầu.
“Hiện tại, tôi không muốn đi.” Bà Chu trả lời dứt khoát, nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương.
Thôi Quốc Cường nhìn bà, cổ họng nghẹn lại. Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt vẩn đục của ông, làm ký ức ngày xưa chợt ùa về. Ngày đó, ông đã nói bà hãy chờ mình dưới gốc cây bồ kết, nhưng cuối cùng bà chờ cả đêm cũng không thấy ông đến.
“Lợi ích của nhân dân luôn cao hơn tất cả,” ông tự nhủ, rồi lập tức hòa vào dòng người đang chạy về phía ngọn lửa, bất chấp tuổi tác và sức khỏe.
Những năm tháng làm lính dạy ông rằng, dù chỉ cứu được một người, đó cũng là điều đáng để hy sinh.
Tin tức về vụ cháy rừng bất ngờ xảy ra ở thị trấn Kim Xương nhanh chóng lan rộng trong cả nước. Hình ảnh và video ngắn được người dân địa phương quay lại liên tục được chia sẻ trên mạng xã hội. Những cảnh tượng này giống như một chuỗi phản ứng dây chuyền. Dưới cái nóng khủng khiếp, độ ẩm trong rừng giảm mạnh, chỉ một đám cháy nhỏ đã lan rộng ra các khu vực xung quanh, gần như bao vây hoàn toàn thị trấn. Mỗi bức ảnh đăng lên đều cho thấy ngọn lửa cháy ngùn ngụt, khói lửa mù mịt, khiến người ta có cảm giác thị trấn bị nhấn chìm trong biển lửa, không khác gì một thảm họa kinh hoàng trong phim.