{{ msgSearch }}

423

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

Đang Cập Nhật 1442 Chữ 26/01/2025 19:41:19

Khám phá thế giới ngầm khó khăn hơn nhiều so với trên mặt đất.

Con đường ở đây rất khó đi, luôn phải cảnh giác với nguy cơ sụt lún và những rủi ro chưa biết.

Mọi người vừa đi vừa dùng thanh sắt trong tay gõ lên tường và những nhũ đá để kiểm tra.

Hoắc Đào, Mã Văn Tài và Ngạo Bạch đều cầm đèn đi trước.

Robot thì luôn theo sát không rời nửa bước.

Đoàn người đã thám hiểm được hai giờ, giữa chừng còn dừng lại ăn chút gì đó, càng đi càng sâu vào trong.

Thẩm Quả Quả có cảm giác mặt đất dường như đang dốc xuống…

“Tiểu Bạch, cô nhìn nhũ đá này có giống tay nắm cửa không?”

Trên đường đi, mọi người đều nhìn thấy nhũ đá rủ từ trên xuống hoặc tích tụ từ dưới lên.

Nhưng Hầu Tử Thạch lại phát hiện trên tường có một chỗ nhô ra.

Hình dáng và kích thước của nó giống như một tay nắm cửa tròn tròn.

Mọi người không quá để ý, chỉ coi đó là một nhũ đá mọc ngang nhỏ bé.

Hầu Tử Thạch, để làm Ngạo Bạch vui, đã đưa tay nắm lấy nhũ đá đó và làm động tác mở cửa.

“Hi hi, Tiểu Bạch, cô xem…”

“A!”

“Hầu Tử Thạch!”

Không ai ngờ rằng, khi Hầu Tử Thạch làm động tác mở cửa – đầu tiên kéo ra ngoài, sau đó đẩy vào trong – thì bức tường trơn nhẵn bỗng xuất hiện một cánh cửa.

Cánh cửa dẫn vào một hố đen tối om.

Hầu Tử Thạch không đề phòng nên ngã vào trong.

Sau đó là tiếng hét thất thanh của Ngạo Bạch.

Không đợi Thẩm Quả Quả ra lệnh, cô hành động còn nhanh hơn cả robot, cầm đèn nhảy vào bóng tối theo.

“Hai người này!”

“Cẩn thận tiếp cận!”

Hoắc Đào và Mã Văn Tài cầm đèn, từ từ tiến gần đến cửa.

“Quả Quả, bọn tôi không sao!”

Từ bên trong vang lên giọng nói của Hầu Tử Thạch, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Quả Quả tiến lên một bước, soi đèn nhìn vào bên trong.

Đó là một căn phòng hình vuông dạng hạ thấp.

Diện tích khoảng ba mươi mét vuông.

Bên trong có một chiếc giường, một giá treo quần áo, một bộ bàn ghế, một giá sách với rất nhiều sách trên đó.

Nội thất đều làm bằng sắt, còn có vài cái rương sắt lớn.

Trông giống một nơi trú ẩn tạm thời.

Cả đoàn người đi xuống theo bậc thang, vào trong phòng.

Nhờ ánh sáng, căn phòng như có thêm sức sống.

Thẩm Quả Quả dùng tay lau qua bàn làm việc, không có chút bụi nào.

Cô chạm thử vào chăn trên giường, làm bằng bông nhưng đã quá cũ, vải rách vụn ngay khi chạm vào.

Cô cẩn thận rút một cuốn sách từ giá sách.

Sách cũng giòn, dễ rách, chỉ có thể lật một cách khó khăn.

Khi mở mấy cái rương sắt, bên trong toàn thực phẩm đóng hộp nhưng đều đã hết hạn, cứng như đá.

Dù vậy, đây là lần đầu tiên Thẩm Quả Quả thấy được thực phẩm từ thế giới trước ở thế giới hoang tàn này, khiến cô cảm thấy có chút thân quen.

“Quả Quả, đây là nơi nào vậy?”

Hầu Tử Thạch lần này không dám chạm lung tung nữa.

“Cậu không bị thương khi ngã chứ?” Thẩm Quả Quả lo lắng hỏi.

Hầu Tử Thạch lắc đầu, “Không sao.”

“Ừm. Đây có lẽ là một hầm trú ẩn. Mọi người xem có tìm được manh mối gì không.”

Ánh mắt Thẩm Quả Quả chủ yếu tập trung vào giá sách.

Cùng mọi người cẩn thận chuyển từng cuốn sách xuống đất để kiểm tra từng cuốn một.

[Tít, chị ơi, nhật ký là gì?]

WALL-E cầm một cuốn sổ nhỏ trong tay.

Thẩm Quả Quả lập tức đứng dậy, nhận lấy cuốn sổ nhỏ.

Đó là một cuốn nhật ký bìa da giấy kraft, bên trong có các trang giấy dày hơn so với sách thông thường.

Mở trang bìa, trang đầu tiên ghi: “Nhật ký của Mã Tiểu Hổ.”

Lật tiếp, bên trong là những dòng ghi chép của một người đàn ông tên Mã Tiểu Hổ.

“Ngày 14 tháng 2 năm 2026, bạn trai từ nước ngoài mang về cho tôi một cuốn nhật ký mới, quà Valentine. Vui quá!”

Bạn trai?

Mã Tiểu Hổ hẳn cũng là đàn ông chứ?

Thẩm Quả Quả nhướng mày.

“Ngày 1 tháng 3, Đại Tế Ti bệnh à? Tự dưng triệu tập mọi người trong đội quay về núi. Tôi không quay về đâu!”

“Ngày 25 tháng 3, trời sao mà nóng thế này? Bảo bối nói không chịu nổi nữa, muốn ra nước ngoài, nhưng tôi không muốn đi, buồn ghê.”

“Ngày 30 tháng 3, tôi định bán cái bệnh viện nam khoa này đi, rồi ra nước ngoài với Bảo bối. Có một tên ngốc thật sự mua rồi, hahaha!”

“Ngày 1 tháng 4, mua được vé máy bay rồi, nhưng trời bỗng đổ mưa lớn, chuyến bay bị hoãn. Tôi chỉ có thể ăn lẩu trong khách sạn, tiếc là không có Bảo bối bên cạnh.”

“Ngày 10 tháng 4, cơn mưa này kỳ lạ quá, sao mà to đến vậy? Nước ngập đến tầng tám rồi, chính phủ vẫn chưa cứu trợ. Thôi, chắc chính phủ cũng không tự lo nổi.”

“Thức ăn ngày càng khan hiếm. Chẳng lẽ tôi sắp c.h.ế.t rồi sao? Cây hoa yêu quý của tôi còn sống không nhỉ?”

“Mọi người bắt đầu đánh nhau. Nghe nói sóng thần và động đất đã quét sạch cả Trái Đất…”

“Nghe nói có người g.i.ế.c nhau chỉ vì vé lên thuyền…”

Càng đọc tiếp, nét chữ càng nguệch ngoạc, không có ngày tháng, chỉ qua chữ viết cũng cảm nhận được sự hoảng loạn của Mã Tiểu Hổ.

“May quá, nước rút hết chỉ trong một đêm, nhưng Đại Tế Ti lại bắt tôi về núi.”

“Trời nóng quá, nhưng trên núi vẫn mát, haha!”

“Không phải chứ, Đại Tế Ti bệnh thật à? Trời nóng thế này mà còn bắt mọi người tích trữ đồ dùng cho mùa đông?”

“… Không ổn rồi, chỉ sau một đêm nhiệt độ giảm đột ngột xuống âm 40 độ.”

“Nếu ở miền Bắc thì nhiệt độ này cũng bình thường, cố chịu thì qua được, nhưng Đại Tế Ti dường như rất lo lắng.”

“Tôi hiểu rồi, những gì trong tiểu thuyết và phim về thây ma đã trở thành hiện thực. Nhờ Đại Tế Ti, người trong tộc tôi không bị ảnh hưởng nhiều.”

“Bọn thây ma chủ yếu hoạt động ở thành phố lớn.”

“Chắc bạn trai tôi cũng thành thây ma rồi…”

“Năm thứ ba từ khi thây ma xuất hiện, nguồn tài nguyên ngày càng khan hiếm. Nghe nói từ 6 tỷ người, Trái Đất giờ chỉ còn 300 triệu… Chẳng lẽ cuộc sống sau này cứ như vậy mãi?”

Càng lật, Thẩm Quả Quả và mọi người càng trầm mặc.

Những dòng nhật ký ghi lại những ngày của tận thế chưa từng được biết đến.

Hóa ra Trái Đất từng có đông người như vậy…

Thẩm Quả Quả lật thêm một trang.

“Đại Tế Ti đột nhiên rất phấn chấn, bảo tôi đón tiếp một đội tên là Thẩm Tâm.”

Thẩm Tâm?

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào nhìn nhau. Cái tên vị anh hùng nhân loại này, họ từng thấy trong tư liệu ở trung tâm chỉ huy Thành Phong Thổ.

“Đại Tế Ti nói, nhân loại có sống sót hay không đều trông cậy vào Thẩm Tâm, nhưng cô ấy là phụ nữ mà. Không phải tôi coi thường phụ nữ, nhưng mà…”

“Đại Tế Ti có vẻ sắp c.h.ế.t rồi.”

“Xong đời, tôi hình như đã biết bí mật của Đại Tế Ti!”

“Hóa ra, Đại Tế Ti là người từ tương lai trở về. Tương lai, Trái Đất bị thây ma và sinh vật ngoài hành tinh xâm chiếm. Nhân loại dùng mọi cách để gửi những người khác nhau quay về quá khứ nhằm cứu nhân loại.”

“Đại Tế Ti cũng được gửi về, nhưng thời điểm xuyên không không đúng, nên việc cứu nhân loại chỉ có thể giao cho Thẩm Tâm.”

“Thẩm Tâm sắp phát điên rồi. Cô ấy định kích nổ toàn bộ vũ khí hạt nhân trên toàn cầu, dùng bức xạ để tiêu diệt hoàn toàn sinh vật ngoài hành tinh. Thật điên rồ!”

“Theo lệnh Đại Tế Ti, tôi phải xây dựng một hầm trú ẩn dưới lòng đất, ít nhất phải 10 năm sau mới được ra ngoài. 10 năm, c.h.ế.t còn hơn!”

“Haiz…”

“Cuối cùng tôi cũng vào hầm trú ẩn, vì tôi phải bảo vệ thứ mà Đại Tế Ti để lại. Mẹ kiếp, số tôi Mã Tiểu Hổ sao lại khổ thế này?”

Mọi thứ đã rõ ràng.

Ngón tay của Thẩm Quả Quả đặt trên dòng chữ “thứ mà Đại Tế Ti để lại.”

Sưu Tầm, 26/01/2025 19:41:19

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện