{{ msgSearch }}

421

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt

Đang Cập Nhật 1415 Chữ 26/01/2025 19:41:19

Bên ngoài cửa hang, thế giới vẫn như vậy, đưa mắt nhìn xa, núi non bao quanh.

Cũng không thấy dấu vết của sông Trường Giang.

Cũng chẳng rõ bản thân đang ở nơi nào.

Hoắc Đào trước tiên đi thám hiểm xung quanh, xác nhận không có mãnh thú lớn gần đó mới yên tâm.

Sau đó, anh sắp xếp hai con robot đứng gác và tuần tra.

Thẩm Quả Quả chỉ huy những con robot khác, trải tấm túi lớn đã may hôm qua lên mặt đất.

Cô lại kiểm tra thùng nhiên liệu và sợi dây cuốn trên ống thép.

Đổ đầy hơn nửa thùng dầu diesel vào thùng nhiên liệu.

Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, cô lấy bật lửa ra, “bập” một tiếng, châm ngọn lửa trong thùng dầu.

Thùng đặt trên mặt đất bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa bùng lên như một bó đuốc khổng lồ.

Sau khi xác nhận lửa cháy ổn định, Thẩm Quả Quả bảo Hoắc Đào và mấy con robot nâng miệng túi lên, chọn một khoảng cách phù hợp, trùm túi lên thùng nhiên liệu.

Cô tranh thủ thời gian, móc móc treo của thùng nhiên liệu vào miệng túi.

“Phải cẩn thận, đừng để ngọn lửa làm cháy vải nhé.”

“Quả Quả…”

Hoắc Đào chưa bao giờ nghi ngờ Thẩm Quả Quả, chỉ là anh thực sự không hiểu nổi, đây là đang làm cái gì.

“Anh cứ chờ xem là được, em khó giải thích lắm,” Thẩm Quả Quả gãi đầu.

Cùng lúc đó, trên bờ, Hầu Tử Thạch đứng ngồi không yên, nhảy nhót lung tung.

“Lão tổ tông, tín hiệu trên trời mà Quả Quả nói là cái gì vậy?”

Khuất Phó đứng khoanh tay bên bờ sông, nhìn dòng nước chảy, “Không biết, cứ nhìn xem sao.”

“Thấy rồi,” Ngạo Bạch đột nhiên đứng bật dậy, nhảy xuống khỏi xe, chỉ về một hướng xa xa trên trời, “Chắc là cái đó, đúng không?”

Mọi người vội nhìn theo, chỉ thấy ở nơi xa xôi giữa núi rừng, có một thứ tròn tròn đang lơ lửng.

Từ xa nhìn lại, nó chỉ nhỏ bằng hạt đậu nành.

Lơ lửng trong không trung, theo gió bay.

Hầu Tử Thạch há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu nổi, “Cô ấy… làm thế nào vậy?”

“Thật sự có thể bay lên trời sao?”

Mã Văn Tài vỗ đùi đánh “bốp,” “Ha ha, thu xích lại, mọi người lên xe, xuất phát!”

Dây xích leng keng được kéo lên, trong mắt Hồng Nguyệt ánh lên ánh sáng, “Cô bé thật sự rất thông minh.”

Không sai, Thẩm Quả Quả đã làm một chiếc khinh khí cầu phiên bản đơn giản.

Khi túi vải dần căng đầy và từ từ bay lên trời, Hoắc Đào kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

“Quả Quả…”

“Hì hì, em có giỏi không?”

“Ừm.”

Thẩm Quả Quả cũng rất tự hào.

“Mau cầm lấy cái này, em không giữ nổi nữa rồi!”

Hoắc Đào nhận lấy ống thép từ tay Thẩm Quả Quả, chiếc khinh khí cầu đơn giản không ngừng bay lên, sức nặng trong tay cũng ngày càng lớn.

Đến cuối cùng, ba con robot phải hợp lực mới giữ được sợi dây để khinh khí cầu không bay đi xa.

Thẩm Quả Quả nhìn sợi dây được cải tạo từ quần áo cũ, có chút lo lắng, “Hy vọng nó có thể chịu được đến khi Mã đại ca và mọi người tới đây.”

Sau đó, họ chỉ còn cách chờ đợi trong thời gian dài và tắm nắng.

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ngồi bên nhau, tựa vào nhau.

“Tại sao ở đây lại có một mảng trời xanh nhỉ?” Thẩm Quả Quả nhìn lên vòng tròn xanh phía trên, không thể hiểu nổi.

Hoắc Đào đáp rằng, câu hỏi này vượt khỏi giới hạn kiến thức.

Mã Văn Tài lái xe tiến vào núi, ở đây không có đường, cũng may không có nhiều cây cối, chỉ là đường đi rất khó khăn.

Cả nhóm lắc lư trong xe, Ngạo Bạch và Hầu Tử Thạch ngồi hai bên bảo vệ Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt cẩn thận vẽ lại lộ trình, từng ngọn núi đi qua trông ra sao, có khe lớn nào, hay hòn đá kỳ lạ nào, đều được bà ghi lại tỉ mỉ.

Khuất Phó ngồi xếp bằng vững vàng trên nóc xe, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự xóc nảy.

Ông giờ là radar sống của đoàn xe, thỉnh thoảng nhắc Mã Văn Tài chú ý nguy hiểm phía trước.

Đây là khu vực mà mèo con chưa từng đặt chân tới. Nó l.i.ế.m nhẹ tay Thẩm Quả Quả.

“Muốn đi chơi à?”

“Đi đi, nhưng đừng đi xa quá.”

Mèo ngoắt ngoắt đuôi, từ từ tiến ra ngoài khám phá.

Cứ thế, họ chờ đợi khoảng tám tiếng đồng hồ, Tiểu Mi nhảy xuống đất, hướng về phía xa kêu “meo meo meo” vài tiếng.

[Tít, chị ơi, anh Mã và mọi người tới rồi.]

Quay đầu lại nhìn, từ xa, chiếc xe của nhóm mình đang loạng choạng tiến tới.

Thẩm Quả Quả ngước lên nhìn khinh khí cầu phiên bản đơn giản, ra hiệu cho các robot bắt đầu kéo dây thu lại.

Không còn cách nào khác, mỗi phút mà khinh khí cầu còn bay trên trời, cô đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng nó sẽ đột ngột rơi xuống hoặc bị hỏng trước khi Mã Văn Tài và đồng đội tới nơi.

May mắn, may mắn thay.

Chiếc xe dừng lại ổn định, Mã Văn Tài mở cửa bước xuống, “Quả Quả, thật sự không phải anh không muốn lái nhanh, mà đường này quá khó đi.”

[Tít, vất vả cho anh rồi.]

WALL-E lập tức bắt chước giọng điệu của Thẩm Quả Quả.

“Này, WALL-E, cậu còn học cách cướp lời nữa à!”

Mã Văn Tài bỏ qua chuyện đó, trực tiếp theo WALL-E đi xem cái hang ở phía xa.

Thẩm Quả Quả chọn chỗ cắm trại cách cửa hang 50 mét, chủ yếu để tránh nguy cơ sập bất ngờ hoặc phá hủy manh mối.

Khuất Phó đỡ Hồng Nguyệt xuống xe, gương mặt Hồng Nguyệt hơi tái. Thẩm Quả Quả vội bước tới, “Cô cô ổn chứ?”

“Không sao, chỉ là xóc quá thôi.”

“Đây là bản đồ, cháu giữ lấy.”

“Vâng, Khuất lão, ông đưa cô về nghỉ ngơi một lát nhé.” Thẩm Quả Quả vừa xem bản đồ, vừa xác nhận vị trí hiện tại của mình.

Hồng Nguyệt lắc đầu, “Giờ thì đỡ hơn rồi, cô muốn đi xem bầu trời xanh mà cháu nói.”

Khuất Phó đỡ Hồng Nguyệt tiến về phía cửa hang.

Họ muốn tận mắt chứng kiến bầu trời xanh đó trông như thế nào, cũng như ánh sáng ấm áp kia.

Nhiệm vụ cắm trại được giao cho WALL-E, Thẩm Quả Quả cũng tiến tới cửa hang, đưa tay ra đón ánh nắng.

Đôi mắt Hồng Nguyệt sáng rực, “Quả Quả, rốt cuộc thứ này hình thành thế nào?”

“Cháu đã đưa ra nhiều giả thuyết, có thể là do thiết bị chống bức xạ siêu mạnh ở gần đây, hoặc từ trường đặc biệt trong không gian.”

“Có thể nằm trong núi, hoặc dưới lòng đất, còn trên trời thì…”

“Khả năng không lớn.”

Thẩm Quả Quả ngẩng lên nhìn bầu trời xanh.

Hầu Tử Thạch và Ngạo Bạch bước tới, cả hai tò mò đưa đầu vào ánh nắng.

“Vậy chúng ta có phải tìm thứ này không?” Trong ánh sáng, gương mặt Ngạo Bạch hiện rõ từng sợi lông tơ nhỏ xíu.

Cô quay đầu, ánh mắt trong veo, nhìn thẳng vào Thẩm Quả Quả.

Thẩm Quả Quả gật đầu.

Còn Hầu Tử Thạch thì rụt đầu lại, đưa tay xoa ngực, kỳ lạ, tại sao trái tim lại đập nhanh như vậy lúc nãy?

Có vẻ phải để Thẩm Quả Quả bắt mạch cho cậu mới yên tâm.

“Tiếp theo, nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm thứ đó, lấy cửa hang làm trung tâm, trong bán kính ba dặm.”

“Tìm từ trên núi xuống dưới lòng đất.”

“Trong quá trình tìm kiếm, hai người một nhóm, nhất định phải mang theo ba con robot, và cứ nửa giờ báo cáo tín hiệu một lần.”

“Khuất lão và cô ở lại trông coi khu trại.”

Mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ có điều Mã Văn Tài nhìn quanh, hai người một nhóm?

Thế thì anh đành phải ghép cặp với WALL-E rồi.

Thế nhưng trên màn hình của WALL-E lại hiện lên một biểu cảm ghét bỏ.

Mã Văn Tài há hốc mồm, “WALL-E, cậu không muốn ghép cặp với anh, vậy muốn ghép với ai?”

“À, anh hiểu rồi, cậu muốn ghép cặp với mấy robot khác đúng không?”

“Cậu thay lòng rồi à?”

“Đợi anh về sẽ mách với EVA!”

[Tít tít tít tít ——]

Sưu Tầm, 26/01/2025 19:41:19

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện