Tôi đang suy nghĩ miên man, Triệu Thành đột nhiên lấy ra một bó hoa hồng và một hộp nhung tinh xảo.
Anh ta quỳ một gối xuống, thâm tình nhìn tôi: "Bảo bối, chúng ta đã bên nhau ba năm rồi, đã đến lúc em trở thành vợ anh, để anh chăm sóc em cả đời, em đồng ý lấy anh chứ?!"
3
Màn cầu hôn bất ngờ của Triệu Thành khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Sao lại trùng hợp như vậy...
Câu hỏi trong lòng sắp bật ra.
Tôi theo bản năng muốn hỏi anh ta chuyện bài đăng, nhưng lời đến bên miệng lại rẽ sang hướng khác.
"Em chưa chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn, anh đột ngột quá."
Nếu tôi không đọc được bài đăng đó, có lẽ tôi sẽ vui vẻ đồng ý lời cầu hôn của Triệu Thành.
Lúc này, vẻ mặt của anh ta và chủ nhân bài đăng nặc danh kia cứ trùng khớp một cách kỳ lạ trước mắt tôi.
Vẻ mặt Triệu Thành xuất hiện một tia rạn nứt, anh ta không ngờ, tôi lại từ chối!
Anh ta uất ức nhìn tôi: "Bảo bối, tại sao, là anh làm chưa đủ tốt ở đâu sao? Khiến em không có cảm giác an toàn..."
Người đàn ông chu đáo dịu dàng như vậy, thật sự là chủ nhân bài đăng xảo quyệt kia sao?
Thấy Triệu Thành đáng thương như vậy, trong lòng tôi dâng lên một tia không đành lòng.
Ngay khi tôi mở miệng định đồng ý.
Tôi lại đột nhiên liếc thấy trong điện thoại anh ta có một mục phần mềm ẩn.
Ngay khi tôi định click vào xem cho rõ, Triệu Thành đột nhiên nổi giận.
"Ôn Hân Dao, em đủ rồi!"
Anh ta đứng dậy, nhanh chóng giật lấy điện thoại, bó hoa hồng cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Cánh hoa rơi rụng khắp nơi.
Đôi mắt đen láy hung hăng nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng cũng mím chặt.
"Anh đã hy sinh nhiều như vậy vì em, tại sao em không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh? Hay là em chưa bao giờ nghĩ đến việc có tương lai với anh, chỉ muốn chơi đùa với anh thôi?
"Tại sao em lại ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân? Anh đã nói muốn kết hôn với em rồi, em còn điều gì không yên tâm?!
"Anh thật sự thất vọng về em!"
Thật là giỏi đổ lỗi ngược lại.
Sự thay đổi thái độ của Triệu Thành khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, đè nén vị đắng chát đó.
Anh ta nói vậy, tôi mới chợt nhận ra, cái gọi là hy sinh của Triệu Thành đã hy sinh những gì.
Lúc mới yêu, tôi vẫn sống một mình, có lần tan làm khuya bị một người đàn ông lạ mặt theo dõi, sợ hãi tôi vội vàng gọi điện cho Triệu Thành.
Ngày hôm sau anh ta liền trả phòng chuyển đến nhà tôi, nói là không yên tâm để tôi sống một mình.
Căn nhà này là trả tiền thuê theo năm, bố mẹ thương tôi mới đi làm, đã trả tiền thuê nhà cho tôi năm năm một lượt.
Anh ta chỉ bỏ ra chút ít thời gian bầu bạn, đã được ở nhà tôi miễn phí ba năm.
Chưa hết, anh ta bán máy tính của mình để mua cho tôi chiếc điện thoại nghìn tệ, nhưng sau đó tôi lại tặng anh ta một chiếc máy tính cấu hình cao giá hơn vạn tệ.
Những chuyện tương tự như vậy không sao kể xiết.
Tôi cúi đầu, nghĩ đến đứa con trai năm tuổi kia.
Lại nổi lên ý định thăm dò.
Tôi thở dài, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Em cũng muốn kết hôn với anh, là em quá nhạy cảm. Hôm nay nghe đồng nghiệp nói bạn gái anh ta yêu đương một năm đột nhiên muốn kết hôn với anh ta, kết quả hỏi thăm ra thì cô ta còn có một đứa con trai một tuổi, nhất thời em thấy không đáng thay cho đồng nghiệp của em."
Vẻ mặt Triệu Thành có chút cứng đờ, nụ cười cũng vô cùng gượng gạo, ngón tay không ngừng xoa xoa vạt áo.
Hai chân càng run rẩy dữ dội, phải vịn vào tường mới không để lộ sơ hở.
Chỉ trong vài giây, Triệu Thành đã ổn định lại sự hoảng loạn trong lòng.
Nói năng hùng hồn.
"Em dựa vào đâu mà thấy không đáng thay cho người khác? Biết đâu đồng nghiệp của em cũng tự nguyện, bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Nhưng giọng nói của anh ta vẫn yếu ớt hơn vài phần.
"Đúng rồi, anh cũng có một đứa em trai năm tuổi, chẳng lẽ là con của anh?"
4
Rõ ràng là giọng điệu nói đùa, Triệu Thành lại cuống lên.
"Sao em có thể nghĩ về anh như vậy? Nếu em vẫn chưa muốn kết hôn với anh, cũng không cần phải đổ oan cho anh như vậy chứ."
Anh ta cao giọng, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
"Đương nhiên là em muốn kết hôn với anh rồi, như vậy đi, anh và em trai anh làm xét nghiệm ADN, không vấn đề gì thì chúng ta kết hôn, được không?"
Mối nghi ngờ trong lòng tôi mơ hồ đã có đáp án.
"Không được!" Triệu Thành đột nhiên nổi đóa, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, lo lắng ngắt lời tôi, "Hơn nữa em bảo anh đi làm xét nghiệm ADN với em trai anh, mặt mũi bố mẹ anh để đâu?"
Mắt Triệu Thành lóe lên lửa giận, n.g.ự.c phập phồng.
Dường như rất tức giận.