Chương 60: Hắc San Hô
Rời khỏi phòng thầy hiệu phó thì Vương đi đến khu luyện tập. Bọn nhỏ đều đang luyện tập ở khu vực này theo từng đội. Khi thấy Vương đến thì bốn người Vũ, Duy, Hằng và Thuỳ đều dừng tay rồi chạy đến.
-Chào thầy Vương.
-Nghe nói mấy đứa muốn ra ngoài làm nhiệm vụ à?
Mấy cô cậu gật đầu, Minh Thuỳ nói:
-Đúng vậy, cứ ở trong thành học đến phát chán rồi thầy ơi.
Mấy người khác cũng gật đầu đồng ý. Vương còn một số việc phải làm trong vài ngày tới nên nó nhỏ giọng nói:
-Vậy đợi ít hôm nữa đi. Mấy ngày nay tôi hơi bận.
-Còn phải đợi...
Tụi nhỏ tỏ ra rất thất vọng, Vương thấy vậy thì nói:
-Tôi sẽ tranh thủ làm xong việc nhanh nhất có thể. Giờ giao cho mấy cô cậu một nhiệm vụ.
-Thầy cứ nói đi, tụi em sẽ làm cho.
Vũ vỗ ngực đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì với bản lãnh của bốn người bọn họ còn không hoàn thành thì những học viên khác của học viện sẽ không có cách nào làm được.
-Trong ba ngày tới các em thu thập ngọc và kim cương cho tôi. Càng nhiều càng tốt.
Bốn đứa nhỏ ngạc nhiên, bởi ở thời điểm hiện tại những thứ kia đều mất đi giá trị của nó. Chỉ có ngọc là còn có đôi chút tác dụng, vì phục vụ trong ngành chế phù.
Một số ngọc phù có sức mạnh và công dụng khá tốt nên cũng được người thu mua. Còn kim cương thì hoàn toàn không có tác dụng gì ngoài việc làm đẹp. Có vài người thử đem phù vẽ lên nhưng vì kích thước quá nhỏ bé, nên việc này dường như là bất khả thi.
-Thầy thu thập những thứ này để luyện phù à?
Hằng hiếu kỳ dò hỏi, bởi vì cô cũng có hứng thú ở lĩnh vực này. Trong học viện có một lớp dạy luyện phù, cô cũng là học viên siêng năng nhất lớp đó. Cũng đã có thể tự luyện chế một số phù giấy cơ bản.
Nhưng ngọc phù thì ở cấp bậc cao hơn, cô hoàn toàn không thể nào làm được, ngay cả giáo viên kia cũng có tỉ lệ thấp bại rất lớn khi luyện chế ngọc phù.
-Cứ cho là vậy đi. Được rồi, tôi đi đây. Ba ngày sau gặp.
Nói rồi Vương lập tức rời đi, để bọn nhóc không làm phiền tới nó. Về tới nơi ở, Vương chuẩn bị sẵn một cái thùng chứa đầy nước lạnh. Sau đó cắt nhỏ khối ngọc khổng lồ kia ra thành từng phần nhỏ để tiến hành hấp thụ.
Mặc dù đã có kinh nghiệm và nhiệt độ cao không còn quá ảnh hưởng đến bản thân nhưng cái cảm giác nóng rực khi hấp thụ ngọc thạch cũng không hề dễ chịu.
Vương chỉ dám hấp thụ từ chút một, theo tiến độ như thế này thì khoảng một tuần nó mới hấp thu hết được sạch sẽ khối ngọc to màu vàng này.
Ba ngày sau, cơ thể Vương đã bắt đầu mạnh mẽ hơn trước đôi chút. Nhưng muốn biến thái thêm lần nữa thì còn thiếu rất nhiều rất nhiều.
Mấy ngày nay, ngày nào Mai cũng đến nấu đồ ăn và mang vào phòng cho nó. Dù thấy được trạng thái tu luyện kỳ lạ của Vương nhưng Mai cũng không có làm phiền đến nó.
Cuối ngày hôm đó, bốn người bọn Minh Thuỳ cũng đến tìm. Người nào cũng mang theo rất nhiều ngọc quý và kim cương, đây dường như cả thành đều bị họ vơ vét sạch sẽ. Nhưng đa số những thứ quý giá này đều bị c·hôn v·ùi lúc thế giới dị biến, nên giữ lại trên mặt đất cũng không nhiều.
-Thầy Vương, tụi em tìm khắp cả thành cũng chỉ có được bao nhiêu đây. Không biết có đủ cho thầy dùng hay không?
Vương nhìn mấy rương đồ trước mặt thì vui vẻ nói:
-Bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng cám ơn mấy cô cậu nhé. Số yêu hạch này là phần thưởng nhiệm vụ lần này. Sau này có thu hoạch được ngọc quý thì nhớ giữ lại giúp tôi nha.
Vương đưa cho họ một túi vải, bên trong có bốn viên yêu hạch bậc năm. Sau khi tụi nhỏ mở ra thì hai mắt toả sáng cám ơn:
-Cám ơn thầy Vương. Mà thầy đã xong việc chưa?
Nghe Thuỳ hỏi thì Vương biết được con bé đã muốn rời thành đi làm nhiệm vụ dữ lắm rồi. Ở thời đại này có những người muốn an phận, không dám đối mặt nguy hiểm.
Nhưng cũng có những người muốn bản thân mạnh mẽ hơn, từng bước đi tới thích nghi với thời đại mới. Bốn người Thuỳ, Vũ, Duy và Hằng nằm ở trong trường hợp số hai này.
Vương không từ chối bọn nhỏ, dù hiện tại nó không muốn đi lung tung lắm. Nó còn phải tăng sức mạnh lên, vì còn có một kẻ thù mạnh mẽ hơn đang ở đâu đó trên đời này chờ đợi nó.
-Tạm ổn rồi. Mấy em đã chọn được nhiệm vụ nào chưa?
Nghe Vương hỏi, bốn người sáng mắt vui mừng. Chuyện này dĩ nhiên là họ đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Vũ nhanh chóng mở miệng đáp:
-Tụi em chọn được hai cái nhiệm vụ ở cùng một địa điểm rồi. Tài liệu ở đây, thầy thấy hợp lý thì ngày mai mình xuất phát luôn.
Nhiệm vụ nào với Vương cũng không quá quan trọng nên nó gật đầu nói.
-Được rồi, cứ để tài liệu ở đó đi. Sáng mai tập trung ở cổng thành lúc tám giờ.
-Vâng.
Bốn người mang theo tiếng cười rời xa nơi Vương ở. Một lúc sau thì Mai cũng đến, cô bé mang cho nó ít đồ ăn khuya rồi nói:
-Đại ca, ngày mai em phải theo nhóm của mình đi làm nhiệm vụ hằng tháng của học viện.
-Nhóm của cô định làm nhiệm vụ ở khu vực nào đấy?
-Nghe mọi người bảo là ở rừng Hắc San Hô.
Nghe thấy cái tên Hắc San Hô này thì Vương ngạc nhiên nói:
-Trùng hợp như vậy, ngày mai tôi cũng dẫn mấy học viên đi đến đó làm nhiệm vụ đây. Nếu như có việc gì thì cứ liên lạc để tôi qua cứu cô nhé.
Ban đầu Mai còn có chút lo lắng, nhưng nếu Vương cũng đến đó thì cô thấy an tâm hơn nhiều.
-Vâng! Cám ơn đại ca.
-Không cần khách sáo. Tôi đã hứa sẽ bảo kê cô mà. Đợi dọn sạch sẽ rừng San Hô tôi sẽ bế quan không ra ngoài một thời gian.
Hai người trò chuyện đến tận khuya mới đi ngủ, Mai cũng ngủ cùng mà không có về lại phòng của mình. Sáng hôm sau, hai người đi đến cổng thành phía bắc.
Ở nơi đây đã tập hợp không ít người, có tổng cộng ba nhóm người. Một nhóm là gồm có Thuỳ, Vũ, Duy, Hằng và hai người đàn ông mặc trang phục q·uân đ·ội.
Một nhóm khác là nhóm của Lý Giai Gia và một số học viên khác. Nhóm cuối cùng là nhóm mà Mai tham gia.
Thấy hai người đi đến cùng lúc thì mọi người đều nhìn sang.
-Thầy Vương, ở đây!
Minh Thuỳ gọi lớn về hướng Vương, nó không nói gì mà đi đến bên cạnh bốn người nói:
-Chuẩn bị xong cả rồi à?
-Vâng. Bây giờ xuất phát luôn hả thầy?
-Ừm. Xuất phát.
Minh Thuỳ dẫn đầu mọi người đi đến một chiếc trực thăng chuẩn bị sẵn. Những người khác cũng đi đến chỗ ngồi của mình.
Phía bên cạnh, nhóm của Lý Gia Giai cũng đã ngồi lên một chiếc trực thăng khác chuẩn bị cất cánh.
Còn nhóm của Mai không có trực thăng, họ sử dụng xe mô tô để di chuyển đường dài. Ba chiếc mô tô mang theo không ít nhiên liệu lao nhanh trên con đường đất đi thẳng về phía trước.
Sau khi nhận được thông báo, màn chắn trận pháp bảo vệ thành được mở ra một kẻ hở để cho hai chiếc trực thăng có thể bay ra ngoài. Tốc độ của trực thăng khá nhanh nên dần dần kéo dài khoảng cách với đội mô tô bên dưới.
Khoảng bốn năm tiếng sau, đoàn người đi đến một khu vực rừng rậm, ở đây có những cây to cao v·út.
Nhưng kỳ lạ là trên ngọn cây đều không có lá, những cành cây trơ trụi chỉa lên trời tạo thành những hình dáng kỳ lạ như những rặng san hô đen nhánh.
Cũng vì vậy mà khu rừng này được gọi là rừng Hắc San Hô.
Hết Chương