{{ msgSearch }}

Chương 39

đăng Hoa Tiếu_nữ Tử Cô độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia đình

Thiên Sơn Trà Khách 1667 Chữ 20/01/2025 19:21:42

Vạn Phúc sai người chuẩn bị gạo, mì, dầu thơm và tiền cúng dường cần thiết cho chuyến đi đến Vạn Ân Tự, rồi tự mình trở về phòng.

Vừa về đến phòng, y liền lấy từ trong n.g.ự.c ra hai túi vải đựng bánh hương, ném vào lư hương để đốt.

Khi bánh hương rơi vào lửa, lập tức tỏa ra một mùi thơm kỳ lạ, mùi hương len vào mũi, khiến người ta không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác bực bội trong lòng.

Vạn Phúc vội lấy tay áo che miệng mũi.

Hai chiếc bánh hương này là do "Trịnh công tử" - người nắm giữ giấy nợ của Vạn Toàn - gửi kèm theo thư. Y bảo Vạn Phúc đeo hai bánh hương này bên người.

Tuy trong lòng không muốn, nhưng vì bị người ta nắm thóp nên Vạn Phúc đành phải làm theo. Bánh hương đeo trên người, mùi rất nhạt, không chú ý ngửi thì không thể ngửi thấy. Đeo suốt mấy ngày tuy không đe dọa đến tính mạng, nhưng khiến người ta khó ngủ vào ban đêm, tim đập thình thịch bất an.

Đối với Vạn Phúc, mất ngủ không phải là chuyện gì ghê gớm. Nhưng đối với Kha lão gia đang mang tâm bệnh, lúc nào cũng lo sợ hồn ma của Lục thị đến đòi mạng, thì nỗi bất an trong lòng này quả thật như gió tuyết thêm sương, thật sự muốn lấy mạng người ta.

Trịnh công tử bảo Vạn Phúc giả thần giả quỷ trong nhà họ Kha, giả làm hồn ma của Lục thị đến đòi mạng, để làm suy sụp ý chí của Kha đại gia.

Thế nên Vạn Phúc đã làm theo như trong thư nói, cho người làm hai khuôn giày gỗ từ xa, hễ tưới nước lên là có thể làm thành hai dấu chân ẩm ướt.

Chân của Lục thị không lớn, giày thêu đều do nàng ấy tự làm, bên ngoài khó mua được, nhưng khuôn giày thì có thể làm được dễ dàng. Y thỉnh thoảng lại giúp Kha Thừa Hưng xếp quần áo, dọn dẹp sách vở, trong lời nói ám chỉ có tiếng khóc của phụ nữ vào nửa đêm, quả nhiên không lâu sau đã làm Kha Thừa Hưng sợ mất mật.

Những nha hoàn bình thường không được vào phòng Kha Thừa Hưng, nhưng Vạn Phúc thì có thể. Thói quen xếp quần áo, dọn sách của Lục thị người ngoài không biết, nhưng Vạn Phúc ở bên cạnh Kha Thừa Hưng nên hiểu rõ. Chỉ là Kha Thừa Hưng tin tưởng Vạn Phúc, chưa bao giờ hướng mũi nhọn nghi ngờ về phía người hầu bên cạnh. Vì thế Vạn Phúc thừa thế xúi giục, đề nghị mời đạo sĩ đến làm pháp sự trừ tà.

Trong ba ngày trừ tà đó, Vạn Phúc không giả ma dọa người, Kha Thừa Hưng càng tin rằng chánh không áp tà, tất cả đều là do hồn ma của Lục thị quấy phá. Và động tĩnh này đã kinh động đến Tần thị và Kha lão phu nhân, hai người này không cho phép Kha Thừa Hưng tiếp tục làm những chuyện quỷ thần này trong phủ. Kha Thừa Hưng đường cùng, khi nghe đến hội Thanh Liên như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tự nhiên sẽ tin không nghi ngờ.

Vạn Phúc thầm kinh hãi.

"Trịnh công tử" thật đáng sợ, y chưa từng vào phủ họ Kha, nhưng dường như đã đoán trước được từng bước xảy ra trong phủ họ Kha, từng bước dẫn dắt Kha Thừa Hưng đến hội Thanh Liên.

Còn về chuyện gì sẽ xảy ra trong hội Thanh Liên, Vạn Phúc nghĩ cũng không dám nghĩ.

Y đã làm đến bước này, muốn quay đầu cũng không thể nữa.

Vạn ma ma từ bên ngoài đi vào, thấy Vạn Phúc đang quét đống tro tàn đã cháy hết vào một chỗ, lập tức không vui nói: "Suốt ngày làm những chuyện này rốt cuộc là để làm gì?" Bà ta tiến lên phía trước hai bước, hạ giọng hỏi gấp, "Ông nói thật với ta đi, hiện giờ Toàn Nhi nó thế nào rồi?"

Vạn Phúc không kể hết mọi chuyện cho Vạn ma ma, chỉ nói với bà rằng Vạn Toàn nợ tiền cờ bạc, y đang nghĩ cách kiếm bạc để chuộc người. Chỉ vì việc này liên quan trọng đại, Vạn ma ma vốn không rõ nội tình cái c.h.ế.t của Lục thị, nếu biết thì ngược lại sẽ nguy hiểm.

Y cũng không nói đến "Trịnh công tử", nếu không Kha đại gia cũng không tha cho bà ta.

Vì vậy Vạn Phúc giấu Vạn ma ma, dù sao đôi khi, không biết ngược lại là một loại phúc.

Y đứng dậy, đẩy cây chổi tre vào tay Vạn ma ma: "Sắp rồi, qua vài ngày nữa sẽ về. Người đừng để người khác nhìn ra, bạc của lão gia có thể giấu được đến lúc nào hay lúc đó."

Vạn ma ma bị vẻ nghiêm túc của y lây nhiễm, vô thức gật đầu. Thấy Vạn Phúc lại ra ngoài, vội đuổi theo sau lưng y vài bước, hỏi: "Đến giờ ăn cơm rồi, ông lại đi đâu đấy?"

Vạn Phúc không trả lời bà ta, bóng dáng nhanh chóng biến mất ngoài phòng.

...

Ban ngày luôn trôi qua rất nhanh.

Sau khi người mua trà thuốc thưa thớt đi, trong y quán không có việc gì khác, Đỗ Trường Khanh dẫn A Thành về nhà sớm, Ngân Tranh đóng cửa lớn của tiệm lại, kiểm kê xong số hũ trà thuốc còn lại, đã đến giờ thắp đèn.

Trong sân, đèn lồng đung đưa, mấy ngày trước có trận mưa, đèn lồng bị mưa làm ướt, hoa văn trên đó bị nhòe, càng thêm cũ kỹ.

Cửa sổ nhỏ của nhà bếp đóng chặt, khe cửa sổ lọt ra chút ánh đèn màu cam, cho tiểu viện thêm vài phần dịu dàng và yên tĩnh.

Lục Đồng đang làm thuốc trong bếp sau.

Gần đây nàng luôn rất bận. Khi Đỗ Trường Khanh ngẩn người trong tiệm, Lục Đồng thường về tiểu viện phía sau tiệm trước, chui vào nhà bếp, một lần chui là mấy canh giờ liền, có khi còn bận đến đêm khuya, sáng hôm sau lại dậy mở cửa.

Ngân Tranh đi đến hành lang, nhìn ánh đèn qua khe cửa sổ, trong lòng cũng rất nghi hoặc, cô nương nhà mình chẳng lẽ không thấy mệt sao? Người thường lo lắng đến mức này, sớm đã mệt mỏi rã rời, riêng nàng mỗi ngày thần sắc trong trẻo, không thấy mệt mỏi.

Trong chum đá xanh trước hành lang đầy nước trong, một cái gáo nước làm bằng bầu nổi trên mặt nước, dưới ánh đèn gợn lên những vệt sóng nông.

Ngân Tranh định thần lại, đẩy cửa đi vào, vừa nói: "Cô nương..."

Cả nhà bếp sau khói mù mịt, một mùi hương kỳ lạ phả vào mặt.

Mùi hương này rất kỳ quái, dường như pha trộn một loại nhựa thông nào đó, lại giống như hương trầm trong chùa miếu, vừa thơm ngát vừa nhẹ nhàng, vừa trong trẻo vừa nồng đậm. Vừa chui vào mũi, như bị người ta rót vào một ngụm rượu mạnh để lâu năm, làm người ta choáng váng.

Ngân Tranh sững người, khoảnh khắc tiếp theo, bên tai truyền đến tiếng quát nghiêm khắc của Lục Đồng: "Ra ngoài!"

Nàng hiếm khi dùng giọng nghiêm khắc như vậy đối với Ngân Tranh, Ngân Tranh giật mình, vội lùi lại mấy bước, tiện tay kéo cửa phòng lại, không hiểu sao, trong lòng đập thình thịch mấy cái.

Căn phòng đó khói mù mịt, không giống như đang làm thuốc, còn có mùi hương đó...

Gió lạnh bên ngoài thổi tan đi sự kinh hãi vừa rồi, tiểu viện trong đêm tĩnh mịch, trái tim đập loạn của Ngân Tranh dần dần bình tĩnh lại. Nàng nghĩ nghĩ, quay đầu tìm một cái ghế đẩu, đặt dưới hành lang trước nhà bếp sau ngồi xuống, yên tâm chờ đợi.

Dầu đèn cháy được nửa chén nhỏ, cửa nhà bếp sau được mở ra.

Lục Đồng từ trong đi ra, áo vải nâu của nàng bị khói hun thành màu xám, vẻ mặt có ẩn vẻ mệt mỏi.

Ngân Tranh đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Cô nương, Khoái Hoạt Lâu bên kia đã trả lời, Vạn Phúc nói mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, sáng mai, Kha đại gia sẽ khởi hành lên Vạn Ân Tự."

Nàng hoàn toàn không nhắc đến mùi hương kỳ lạ ngửi thấy trong nhà bếp sau vừa rồi, chỉ cười nói với Lục Đồng: "Kha đại gia hoàn toàn không nghi ngờ vào đề nghị của Vạn Phúc, không ngờ bên này lại thuận lợi như vậy."

Ban đầu khi Lục Đồng gửi bánh hương cho Vạn Phúc, Ngân Tranh còn có chút bất an. Tìm người giả ma giả quỷ tuy là một cách, nhưng vị lão phu nhân nhà họ Kha kia xem ra không phải là người dễ lừa. Một khi bị phát hiện, tìm đến cửa, khó tránh khỏi phiền phức.

Ai ngờ trong bánh hương Lục Đồng gửi đi, còn gửi kèm một vị cao lương. Vạn Phúc lén bôi vài lần lên mép chén đĩa mà Kha lão phu nhân thường dùng, lão phu nhân vừa gặp gió, chẳng bao lâu đã bị cảm lạnh.

Kha lão phu nhân mang bệnh trong người không tiện lo liệu việc trong phủ nữa, cũng đành để mặc Vạn Phúc ở bên cạnh Kha Thừa Hưng xúi giục bày trò.

Việc khiến Kha Thừa Hưng đồng ý lên Vạn Ân Tự, thực sự dễ dàng hơn dự tính rất nhiều.

Ngân Tranh nhìn về phía Lục Đồng: "Nhưng cô nương, chúng ta khi nào thì khởi hành?"

Lục Đồng nhạt giọng nói: "Lên núi mất nửa ngày, ngày mai giờ Thìn khởi hành, đến chùa đã là chiều tối. Nghỉ qua đêm, ngày kế tiếp là hội Thanh Liên."

Nàng cụp mắt xuống: "Ngày mai sau giờ Ngọ khởi hành."

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:21:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện