{{ msgSearch }}

Chương 34

đăng Hoa Tiếu_nữ Tử Cô độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia đình

Thiên Sơn Trà Khách 1975 Chữ 20/01/2025 19:21:42

Vạn Phúc cảm thấy không khí xung quanh có chút lạnh.

Trong lư hương của căn phòng trang nhã, nén trầm đang cháy, tỏa hương thơm tinh tế. Giọng nói phía sau rèm trúc vang lên bình thản, nhưng có điều gì đó thô ráp kỳ lạ, thoảng qua người nghe khiến da gà nổi lên từng đợt.

Vạn Phúc định thần lại, tiếp tục nói: "Ngày lang trung xác nhận đại phu nhân có thai, đại gia và lão phu nhân đều hoảng hốt."

"Đêm hôm đó, có một cỗ xe ngựa đến phủ, người đến gặp đại gia và nói chuyện với ngài ấy một lúc. Không lâu lắm, chỉ khoảng một nén nhang."

Người sau rèm hỏi: "Người đến có phải là người từ phủ Thái sư không?"

"Tiểu nhân không vào phòng, không biết thân phận đối phương.". Vạn Phúc ngừng một chút, rồi sợ người sau rèm không hài lòng, vội vàng thêm một câu, "Nhưng khi người ấy đi, đại gia tiễn ra tận cửa, có lẽ thân phận không phải thấp."

"Ngày hôm sau, đại gia lại cãi nhau với đại phu nhân, ta đứng ngoài cửa nghe đại gia trách mắng đại phu nhân, nói đại phu nhân đã mua chuộc người trong phủ để gửi tin ra ngoài. Hai người cãi nhau dữ dội, ta định vào khuyên giải, nhưng đại gia mắng cả ta ra ngoài, ta đành phải đi tìm lão phu nhân. Ai ngờ..."

Trong mắt Vạn Phúc lóe lên một tia kinh hãi.

Y nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, khi y dẫn Kha lão phu nhân vội vã đến sân. Gần đến mùa hè, cả sân đầy hoa sen đỏ rực rỡ, giữa một màu xanh biếc gợn sóng, có tà áo trắng tinh của ai đó phất phơ trôi nổi, như một mảnh lụa trắng tinh khiết, vừa thê lương vừa rợn người.

Lục thị đã nhảy xuống hồ.

Khi được vớt lên, người đã tắt thở, Kha đại gia ngồi phệt một bên, sắc mặt trắng bệch như giấy, miệng lẩm bẩm điều gì không rõ.

Kha lão phu nhân ngại điềm xấu, lại sợ người ngoài nhiều chuyện, nên nhanh chóng cho an táng Lục Nhu. Sau đó, trong phủ không ai dám nhắc đến tên Lục Nhu nữa.

Người sau rèm nói: "Kha Thừa Hưng đã g.i.ế.c Lục thị."

"Không, không!" - Vạn Phúc hoảng hốt kêu lên: "Đại gia rất thương đại phu nhân!"

Đối phương cười nhạt, nhắc nhở: "Nhưng sau khi Lục thị chết, nhà họ Kha lập tức kéo gần được quan hệ với phủ Thái sư."

Vạn Phúc không nói được lời nào.

Đây là sự thật.

Không lâu sau khi Lục Nhu mất, đúng vào sinh nhật lão phu nhân phủ Thái sư, không hiểu sao năm đó phủ Thái sư lại chỉ định riêng bát đĩa gốm sứ của nhà họ Kha. Lò gốm nhà họ Kha ở Thịnh Kinh không phải là độc nhất vô nhị, dù thế nào thì phủ Thái sư cũng không nên chọn nhà họ Kha.

Chỉ trong một đêm, nhà họ Kha được các thương hội tôn làm thượng khách, việc buôn bán trong tiệm còn phát đạt hơn cả thời lão gia còn sống.

Tất cả đều xảy ra sau khi Lục thị qua đời...

Vạn Phúc không dám nghĩ về điều này, không phải vì y không nghĩ ra, mà là vì y không dám nghĩ.

Nếu Lục thị thực sự bị Kha Thừa Hưng giết...

Người sau rèm lại hỏi: "Còn chuyện về đệ đệ của Lục thị thì sao?"

Vạn Phúc vốn đã rối bời, nghe vậy giật mình, đối phương làm sao biết cả chuyện Lục Khiêm?

Y theo bản năng cảm thấy bất an, không muốn nói tiếp, nhưng thấy bóng người sau rèm lay động, có tiếng sột soạt vang lên.

"Vạn lão gia, khế ước nợ ở đây. Cuộc giao dịch của chúng ta còn nửa nén nhang nữa."

Vạn Phúc theo bản năng nhìn về phía lư hương, nén trầm đã cháy một nửa, còn lại nửa khúc. Rõ ràng là mùi hương an thần, nhưng lại khiến y càng thêm hoang mang.

Chỉ là Vạn Toàn hiện giờ vẫn còn trong tay đối phương...

Vạn Phúc đánh liều, nghiến răng nói: "Chuyện của Lục nhị gia, tiểu nhân cũng không rõ lắm. Chỉ là sau khi đại phu nhân được an táng không lâu, Lục nhị thiếu gia đã tìm đến nhà họ Lục, tiểu nhân nghe nói người đã đến gây sự với đại gia và phu nhân, sau đó thì bất hòa ra về."

"... Rồi sau đó, tiểu nhân nghe nói Lục nhị thiếu gia phạm tội, Tường đoạn quan của Thẩm hình viện Phạm đại nhân đã kết tội c.h.ế.t cho người. Sau đó nữa, thì không còn nghe tin tức gì về người nữa."

Người sau rèm im lặng.

Vạn Phúc nhìn về phía rèm, giọng điệu cầu khẩn: "Tiểu thư, tiểu nhân chỉ biết đến vậy thôi, xin người tha cho Toàn nhi!"

Y đứng dậy đi đến bên rèm, không dám vô ý vén rèm trúc lên để nhìn mặt đối phương, chỉ "Cộp cộp" dập đầu mấy cái về phía bóng người.

Đối phương thở dài một tiếng: "Lời Vạn lão gia nói, tuy không rõ ràng lắm, nhưng tạm cũng có chút giá trị. Đã như vậy, ta trả lại khế ước nợ này cho ông."

Chỉ nghe "soạt" một tiếng, rèm trúc bị vén lên từ một bên, một bàn tay trắng như tuyết từ trong đưa ra, chưa kịp để Vạn Phúc nhìn rõ, đã có hai mảnh giấy trắng từ sau rèm phất phơ rơi xuống bên chân y.

Vạn Phúc nhặt lên xem, thì ra là khế ước nợ ba nghìn lượng của Vạn Toàn, đã bị xé làm hai nửa.

Y mừng trong lòng, vội vàng xé khế ước thành nhiều mảnh nhỏ hơn, rồi nhét những mảnh giấy vào tay áo, lại cầu xin: "Tiểu thư, vậy còn Toàn nhi..."

Bóng người sau rèm bưng trà lên, từ tốn uống một ngụm, mới nói: "Vạn lão gia, ta vừa nói, ngươi nói tốt, ta sẽ xé khế ước. Nhưng ta chưa từng nói, ngươi nói tốt, ta sẽ thả người."

Sắc mặt Vạn Phúc thay đổi: "Đã không còn nợ nần, Khoái hoạt lâu có lý do gì để không thả người? Cho dù là quy tắc sòng bạc, nợ đã trả xong, chẳng lẽ còn muốn giữ người mãi sao?"

Người sau rèm cười nhẹ: "Vạn lão gia không cần tức giận, không nói gì khác, ngươi thật sự nghĩ rằng, để công tử nhà ngươi về nhà lúc này, là chuyện tốt sao?"

"Là ý gì?"

"Vạn lão gia dường như đã quên, khế ước ba nghìn lượng tuy đã vô hiệu, nhưng việc công tử nhà ngươi thật sự đã chiếm dụng tài sản riêng của Kha đại gia không phải là giả. Với gia sản của Vạn lão gia, muốn góp đủ hai nghìn lượng có vẻ hơi khó khăn. Đối với một tên nô bộc ăn cắp tài sản của chủ nhân, một khi bị phát hiện, đánh c.h.ế.t cũng là nhẹ. Hay là,..." - nàng cười nói: "Vạn lão gia với Kha đại gia tình như chủ tớ sâu nặng, Vạn lão gia tin chắc rằng cho dù Kha đại gia phát hiện tiền bạc của mình mất, cũng sẽ không trách phạt lệnh lang, tha cho lệnh lang một con đường sống?"

Lòng bàn tay Vạn Phúc lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Kha Thừa Hưng sẽ tha một con đường sống cho Vạn Toàn sao?

Không thể nào, có lẽ trước đây thì có. Nhưng hiện giờ Tần thị quản gia, Kha Thừa Hưng tay chân chật vật, hai nghìn lượng bạc này khó khăn lắm mới giấu được Tần thị, nếu để Kha Thừa Hưng phát hiện, đừng nói là Vạn Toàn, ngay cả y cũng không thoát được.

Người sau rèm lại nói: "Có lẽ Vạn lão gia nghĩ, chi bằng đem chuyện gặp mặt ta hôm nay nói hết với Kha đại gia, có lẽ Kha đại gia sẽ thông cảm cho nỗi khổ của ông, cùng ông đồng lòng đối ngoại, ngược lại sẽ bỏ qua lỗi lầm của lệnh lang."

Tim Vạn Phúc đập thình thịch, y thật sự đã nghĩ như vậy. Đối phương đã nhắm vào nhà họ Kha, tính kế với Vạn Toàn, nếu nói chuyện này với Kha Thừa Hưng, có lẽ Kha Thừa Hưng sẽ cho họ một đường sống.

Y nhìn về phía bóng người sau rèm, trong lòng không khỏi có chút kinh hãi, người này... sao lại như đi guốc trong lòng y như vậy?

Đối phương khẽ cười: "Vạn lão gia thật là trung thành, có lẽ chính vì vậy mà Kha đại gia mới coi trọng ngươi như thế. Tuy nhiên, sau khi Lục thị chết, Kha đại gia vẫn có thể giữ ông bên cạnh, chính là vì ông không bao giờ hỏi nhiều về Lục thị, miệng cũng kín, cho dù đối với vợ con của ngươi cũng chưa từng hé ra nửa lời."

"Hôm nay Vạn lão gia đã kể chuyện này cho ta, có lẽ Kha đại gia sẽ nghĩ, ông đã kể chuyện này cho ta, chẳng lẽ chưa từng kể cho ai khác? Có lẽ phu nhân nhà ông, thậm chí cả lệnh lang cũng đã biết chuyện."

"Cho dù thực sự không phải là thế, nhưng chỉ cần Kha đại gia tin thế là được."

"Những nha hoàn từng hầu hạ Lục thị trong Kha gia có kết cục thế nào, hẳn là ông đều thấy hết rồi."

Buổi nói chuyện ngắn ngửi này lại có thể làm cho Vạn Phúc cả người lông tơ dựng đứng, kinh hồn phách tán.

Nếu để Kha Thừa Hưng hoài nghi Vạn Toàn cũng biết chuyện này, Vạn Toàn không thể nào thoát khỏi cái chết.

Người này đã thiết kế cho ông một cái bẫy cụt ngay từ đầu.

Vạn phúc uể oải quỳ trên mặt đất.

Mỗi bước đi của người này đều đã được tính toán trước. Đối phương hiểu rõ sự tình của nhà Kha, lại từng bước áp sát, rõ ràng muốn lợi dụng y để đối phó toàn bộ nhà họ Kha. Nói ra thì, từ khi nhà họ Kha bám vào phủ Thái sư, việc kinh doanh lò gốm ngày càng phát đạt, khiến không ít người trong cùng ngành đỏ mắt. Có lẽ đã vô tình đắc tội với ai đó cũng không chừng.

Đối phương muốn dùng cái c.h.ế.t của Lục thị để đối phó với nhà họ Kha, y chỉ là một kẻ tôi tớ, chỉ có thể mặc người thao túng. Thậm chí, người phụ nữ sau rèm trúc hôm nay, có lẽ chỉ là tay sai, còn chủ nhân thực sự đứng sau thậm chí chưa hề lộ diện.

Vạn Phúc mặt mày xám xịt, thất thần hỏi: “Tiểu thư muốn làm gì?”

“Ta muốn nhờ Vạn lão gia làm việc cho ta.”

“Nếu Vạn lão gia đồng ý, ta sẽ cho người chăm sóc chu đáo lệnh lang, cho đến khi việc này hoàn toàn lắng xuống.”

“Nếu không đồng ý cũng không sao, tối nay ta sẽ đưa lệnh lang về, đồng thời báo cho Kha phủ việc lệnh lang đã biển thủ tài sản riêng để đánh bạc, tiện thể trước mặt lệnh lang nhắc đến chuyện của Lục thị.”

Vạn Phúc bất giác ngẩng đầu lên.

Người phía sau rèm nói giọng không nhanh không chậm: “Vạn lão gia yên tâm, ta sẽ không làm hại lệnh lang, cũng không ép ông đến đường cùng. Vạn lão gia có thể về suy nghĩ kỹ, nghĩ xong thì viết thư gửi đến Khoái Hoạt Lâu.”

Nàng đứng dậy, bóng dáng mờ nhạt sau rèm trúc xanh tạo nên một vệt mờ ảo.

“Nhưng ta là người thiếu kiên nhẫn, không thể chờ quá lâu.”

“Vậy nên,” nàng lạnh nhạt nói, “trước giờ Dậu ngày mai, hãy cho ta câu trả lời.”

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:21:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện