{{ msgSearch }}

115

Cô Gái Ngoại Cảm Trở Thành ảnh Hậu

Tống Hàng Hàng 1084 Chữ 12/01/2025 12:54:11

Mộng Mộng thở dài:

“Bị một chiếc xe tải mất lái đ.â.m chết.”

“Cũng là do tôi tự chuốc lấy. Hôm đó, tôi vừa cãi nhau với cô bạn thân. Tôi nghe cô ấy lén nói với người khác rằng tôi là ‘đồ béo c.h.ế.t tiệt.’ Cô ấy còn bảo, nếu không phải vì tôi giàu và rộng rãi, bao trọn mọi chi phí mỗi lần đi ăn uống chơi bời, thì cô ấy chẳng đời nào làm bạn với một người như tôi. Hóa ra tất cả lời khen ngợi đều là giả tạo!”

“Khi nghe thấy, tôi phát điên lên. Trong lúc băng qua đường, tôi không để ý xung quanh. Đúng lúc đó, một chiếc xe tải mất lái lao về phía tôi. Tôi quá béo, thân hình nặng nề, muốn chạy trốn nhưng không kịp, bị xe tải đ.â.m và c.h.ế.t ngay tại chỗ.”

“Tôi nghĩ mãi… từ năm 6 tuổi đến năm 26 tuổi, 20 năm trời tôi giảm cân không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thành công. Lần nào cũng thất bại!”

“Mỗi lần giảm cân thất bại, tôi lại cảm thấy khoảng thời gian trước đó quá khổ cực, rồi thả lỏng bản thân, ăn uống không kiêng khem, và cuối cùng còn béo hơn trước khi giảm cân…”

“Cuộc đời tôi thật thất bại! Thậm chí không có nổi một lần giảm cân thành công! Tôi muốn trong kiếp này, ít nhất một lần giảm được cân. Sau đó tôi mới đi đầu thai!”

Mộng Mộng nói, giọng từ hùng hồn trở nên ngượng ngùng:

“…Thế rồi cứ chờ mãi đến bây giờ.”

“Chủ yếu là vì phim trường này thường xuyên có các đoàn làm phim khai máy. Mỗi lần khai máy là lại có cỗ bàn cúng tế ngon lành… Tôi vừa giảm cân vừa có người ‘dâng’ đồ ăn ngon ngay trước mặt… Giảm cân thế này khó quá!”

Nghe xong câu chuyện của Mộng Mộng, Giang Ly âm thầm thở dài. Cô cảm thấy Mộng Mộng thật sự là người lạc quan và tốt bụng. Nếu là người khác, có lẽ chấp niệm của họ sẽ là nỗi hận với người bạn thân hai mặt kia, hoặc là với tài xế xe tải hôm đó. Nhưng Mộng Mộng không hề oán giận ai, cô chỉ tự trách bản thân vì quá nặng nề, không thể kịp thời tránh né chiếc xe tải mất lái.

Tính cách này vừa khiến Giang Ly kinh ngạc, vừa làm cô cảm thấy thương cảm.

Giang Ly hỏi:

“Với tiêu chuẩn của cô, thế nào mới được xem là giảm cân thành công?”

Mộng Mộng đáp ngay:

“Chỉ cần giảm được 10 cân! Lúc còn sống, mỗi lần đặt mục tiêu giảm cân tôi cũng chỉ đặt 10 cân. Có lần tôi gần như đã thành công, giảm được 9 cân rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì được, công cốc hết!”

Mặt cô đầy vẻ tiếc nuối.

Giang Ly nghiêm túc suy nghĩ về lời của Mộng Mộng, rồi cẩn thận hỏi:

“Cô có nghĩ rằng, chấp niệm của cô mãi không hoàn thành, không chỉ vì có đồ ăn ngon liên tục được ‘dâng’ ở phim trường không?”

“Chấp niệm của cô là giảm 10 cân, nhưng giờ cô không còn trọng lượng nữa. Không chiếc cân nào trên thế giới cân được cô đâu.”

Mộng Mộng: ⊙⊙!

Mộng Mộng ngẩn người một lúc, rồi nói:

“Vậy đổi cách đo đi! Tính bằng vòng eo? Chỉ cần giảm được 10 cm vòng eo thì xem như thành công!”

Giang Ly:

“…Vòng eo của cô cũng không thay đổi nữa. Từ khi cô trở thành ma, mọi thứ đều đã cố định – tuổi tác, vẻ ngoài, cân nặng, tất cả đều giữ nguyên.”

Mộng Mộng: ⊙⊙!

Nhìn vẻ bối rối của Mộng Mộng, Giang Ly nhẹ giọng khuyên:

“Hay cô thử nghĩ thoáng một chút? Kiếp này bỏ qua, kiếp sau giảm cân tiếp?”

Mộng Mộng lắc đầu nguầy nguậy:

“Không, không, không! Tôi không muốn! Tôi nhất định phải giảm được cân trong kiếp này, rồi kiếp sau đầu thai thành người ăn bao nhiêu cũng không béo!”

Giang Ly thở dài:

“Thế thì chỉ còn một cách. Tôi có thể tạm thời cho cô mượn cơ thể của mình, để cô thực hiện ước mơ giảm 10 cân.”

59.

Sau khi Mộng Mộng nhập vào cơ thể Giang Ly, cảm giác đầu tiên của cô là – đói khủng khiếp! Thèm ăn vô cùng!

Cảm giác này khác hẳn khi trước đây cô từng chia sẻ cơ thể với Phương Đồng Thi. Dù Phương Đồng Thi cũng ham ăn, nhưng cô ấy chú trọng sự đa dạng, muốn thử những món mình chưa từng nếm qua.

Còn Mộng Mộng thì khác, cô ấy không quan tâm món gì, chỉ cần thật nhiều là đủ!

Giang Ly cảm thấy như có một hố đen trong dạ dày của mình. Cô không chỉ muốn ăn thịt đầu heo mà còn muốn ăn cơm trắng. Từng miếng thịt thơm phức với cơm trắng nóng hổi – cô cảm thấy mình có thể ăn hết ba bát lớn ngay lúc này!

Ánh mắt Giang Ly rơi xuống chiếc đầu heo còn nguyên trên bàn cúng. Trong mắt cô, nó trở thành món ăn hấp dẫn nhất thế giới. Cô nuốt nước bọt liên tục.

“Thiệu Linh, chị đi hỏi nhân viên đoàn phim xem họ định xử lý đầu heo này thế nào nhé?”

Thiệu Linh: “Hỏi làm gì?”

Giang Ly: “Cứ hỏi đi đã!”

Một lát sau, Thiệu Linh quay lại:

“Họ nói sẽ mang về tặng cho người dân gần đây.”

Giang Ly: “Vậy chị hỏi tiếp xem tôi có thể xin cắt một miếng nhỏ được không?”

Thiệu Linh: ?!

Hai tiếng sau, Giang Ly ngồi trên ban công khách sạn, nơi đặt một chiếc bếp ga nhỏ. Trên ngọn lửa, một chiếc chảo nóng đang nướng những lát thịt đầu heo mỏng.

Mỡ từ phần thịt béo của đầu heo bị nhiệt ép ra, chảy xuống giữa chảo và miếng thịt, giúp thịt không dính. Mép những lát thịt mỏng nhanh chóng cong lên, nhuốm màu vàng xém, và hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian.

Giang Ly không chờ nổi nữa, gắp một lát thịt, nhúng qua chén nước sốt nướng, rồi đưa lên miệng.

Cô từng nghĩ thịt ba chỉ là món đỉnh cao của đồ nướng, nhưng giờ cô phát hiện ra thịt đầu heo cũng không hề kém cạnh. Phần nạc không khô, phần mỡ không ngấy, ăn một miếng lại muốn ăn miếng nữa, không thể dừng lại!

Cô vừa ăn vừa bảo Thiệu Linh:

“Chị cũng ăn đi! Đừng khách sáo!”

 

 

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:54:11

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện