1.
“Lý Thục Phân, cô tự hỏi lương tâm mình xem bao năm nay tôi đối xử với cô thế nào? Từ khi cô sinh ra Thời Quang, tôi vì không muốn cô vất vả, để cô yên tâm ở nhà, mọi chi tiêu đều do tôi gánh vác.”
“Lúc cô sinh Thời Duyệt, tôi nâng niu cô như tổ tông, vậy mà cô lại ngoại tình!”
“Sao cô dám?”
Vừa nói, bố tôi vừa giơ cây cán bột trong tay lên đánh vào mẹ tôi.
Cùng lúc đó, tôi theo bản năng giơ tay lên, rồi nhấc chân trái và chân phải lên, phát hiện cơ thể mình vẫn nguyên vẹn.
Đôi môi run rẩy, không còn vết thương hở và những đường chỉ khâu chằng chịt nữa…
Hóa ra, tôi đã trùng sinh rồi!
Em trai Thời Duyệt mặt tái mét, kéo tay tôi, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Chị, chị mau đi cầu xin bố đi, nếu đánh nữa mẹ sẽ c.h.ế.t mất!”
Nghe vậy, mẹ tôi liền ném ánh mắt cầu cứu về phía tôi.
Trên người bà ta có mười mấy vết thương lớn nhỏ, hai mắt đỏ hoe, khóe miệng còn rỉ máu.
“Thời Quang, bố con nghe lời con nhất, mẹ đảm bảo với các con, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”
“Đều tại gã đàn ông khốn kiếp kia, hắn ta chủ động quyến rũ mẹ, mẹ nhất thời hồ đồ, mới làm sai.”
Dù đã c.h.ế.t một lần, nhưng đối mặt với lời cầu xin của họ, tôi vẫn cảm thấy như bị vô số con d.a.o đ.â.m vào, từng nhát từng nhát khoét vào da thịt tôi.
Kiếp trước cũng như vậy.
Trước sự cầu xin liên tục của mẹ, tôi đã động lòng trắc ẩn, hết lần này đến lần khác cầu xin bố cho bà ấy thêm một cơ hội.
Ai ngờ mẹ tôi ngoài mặt quay về với gia đình, nhưng thực tế lại ngấm ngầm lên kế hoạch, cùng nhân tình bỏ thuốc độc vào thức ăn của bố tôi, nhân lúc tôi không có nhà, lén lút hỏa táng ông.
Sau đó, mẹ tôi ngang nhiên tái hôn với nhân tình, nói hoa mỹ rằng mẹ đơn thân nuôi hai đứa con quá khó khăn, trong nhà vẫn cần có một người đàn ông.
Một đêm nọ, tôi nghe được cuộc nói chuyện của họ, mới biết được sự thật.
Bố tôi căn bản không phải đột phát bệnh tim, mà là bị hai người họ đầu độc chết.
Tôi vốn định giả vờ không biết rồi tìm cách trả thù, nhưng lại làm vỡ món đồ trang trí trong nhà khiến mẹ tôi giật mình.
Bà ta sợ chuyện bại lộ, liền cùng nhân tình trói tôi lên giường.
Sợ tôi báo cảnh sát, họ nhẫn tâm đánh gãy tứ chi của tôi, rồi dùng kim khâu từng mũi từng mũi vào môi tôi, khiến tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bất lực, tôi đặt toàn bộ hy vọng vào Thời Duyệt.
Điều tôi không bao giờ ngờ tới là, nó lại ỷ lại vào việc cầm chứng minh thư của tôi, từng chữ từng chữ nói: “Chị, chị biết người gánh nợ chuyên nghiệp không?”
“Em đã hỏi thăm rồi… Chị là người có lý lịch trong sạch, có thể vay hơn một nghìn vạn đấy, coi như là đóng góp cho gia đình đi!”
Nói xong, nó độc ác nâng cằm tôi lên, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ: “Quên nói với chị, em căn bản không phải là con của Thời Chí Viễn, chị sắp được gặp người bố đã c.h.ế.t của chị ở âm tào địa phủ rồi.”
Nghĩ đến đây, trán tôi lấm tấm mồ hôi, bàn tay đang xòe ra nắm chặt lại thành nắm đấm.
Kiếp trước, tôi và bố tôi đã c.h.ế.t thảm.
Kiếp này, tôi muốn họ phải trả giá bằng máu.
2.
“Bố, nếu cảm thấy không thể sống chung tiếp được nữa thì bố mẹ ly hôn đi, dù sao con và em trai cũng lớn cả rồi.”
Nghe vậy, ba người có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, họ căn bản không tin những lời này là do tôi nói ra.
Tay bố tôi lơ lửng giữa không trung, ông lùi lại vài bước, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Mẹ tôi đầu bù tóc rối loạng choạng đứng dậy, chỉ vào mũi tôi mắng: “Thời Quang, mày còn là con người không? Sao lại nói ra những lời như vậy!”
“Mày có biết gia đình đơn thân ảnh hưởng đến con cái như thế nào không? Em trai mày đang học lớp 12, đây là thời điểm quan trọng, tao thấy mày chính là không muốn nó sống tốt!”
Tôi cười khẩy, nhìn mẹ tôi lần nữa, trong mắt có thêm vài phần hận ý.
Từ khi mẹ tôi mang thai tôi, đã ở nhà làm nội trợ.
Vì muốn cho hai chị em tôi cuộc sống tốt đẹp hơn, bố tôi chỉ có thể ngày đêm làm việc vất vả bên ngoài.
Bao năm nay, ông không sợ khổ không sợ mệt, chỉ sợ con cái chịu thiệt thòi.
Hồi nhỏ, tôi cũng từng nhiều lần oán trách ông.
Mỗi dịp gia đình đoàn tụ, trong nhà luôn chỉ có ba người.
Nhưng khi lớn lên, tôi cuối cùng cũng hiểu ra, bố tôi mới là người vất vả nhất trong gia đình này.
Hàng tháng ông chỉ giữ lại vài trăm tệ tiền sinh hoạt, số tiền còn lại đều đưa hết cho mẹ tôi.
Trên người ông luôn mặc chiếc áo khoác đã giặt đến bạc màu, nhưng lại mua cho chúng tôi đôi giày thể thao mấy trăm tệ.
Ông gặm bánh bao với nước lọc nhường thịt cho chúng tôi, mỉm cười nói mình đã no rồi.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ vì sự ra đời của hai chị em tôi mà ông đã phải khổ sở bao lâu nay.
Thời Duyệt thấy tôi không giúp đỡ, còn đổ thêm dầu vào lửa, tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Thời Quang, làm gì có con gái nào lại khuyên bố mẹ ly hôn?”
Mẹ tôi ôm nó vào lòng, khóc càng lớn hơn: “Đúng vậy! Tao nuôi mày bao năm nay, vậy mà mày lại không hề hướng về tao, vẫn là con trai tao tốt.”
“Chí Viễn, nể tình con cái, anh hãy tha thứ cho em lần này đi, bao năm vợ chồng, anh thật sự nỡ lòng sao?”
“Thời Quang dù có hiếu thảo đến đâu, thì nó cũng chỉ là con gái, sau này chúng ta vẫn phải dựa vào Thời Duyệt dưỡng già, nếu thật sự ly hôn… trong lòng con cái sẽ khó chịu biết bao.”
Mẹ tôi biết bố tôi coi trọng gia đình nhất, cố tình diễn vở kịch bi thương, hy vọng ông có thể hồi tâm chuyển ý.
Bố tôi tuy là người thô lỗ, nhưng chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, vô số đêm tôi miệt mài đèn sách, đều là ông gửi tin nhắn an ủi, động viên tôi.
Ông nói: “Con gái càng phải bước ra ngoài, không thể bị giam cầm trong một huyện nhỏ bé.”
Ông nói: “Sinh ra con là để con hưởng thụ nhân gian, chứ không phải để con mãi mãi sống dưới cái bóng của ai đó.”
Tôi bước từng bước nặng nề về phía ông.
Không biết từ khi nào, tấm lưng thẳng tắp của ông đã còng xuống, không còn là chàng trai trẻ tuổi hăng hái dám nghĩ dám làm năm xưa nữa.
Tôi từ từ ngồi xuống bên cạnh ông, tựa vào vai ông, giọng nghẹn ngào.
“Bố, bao năm nay bố đã vất vả rồi…”
“Con gái đã lớn rồi, không cần bố phải lo lắng nữa.”
“Nghe con, sống cuộc sống mà bố muốn đi, được không?”
Nghe vậy, ông từ từ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy rõ trong mắt ông ánh lên giọt nước mắt.
Mẹ tôi ra hiệu cho Thời Duyệt, nó lập tức hiểu ý, quỳ sụp xuống trước mặt bố tôi, nắm lấy ống quần ông.”
“Bố, mẹ biết sai rồi…”
“Bố, con thật sự không muốn bố mẹ chia tay.”
Mẹ tôi lo lắng đứng bên cạnh, nước mắt càng rơi lã chã không ngừng.
Tôi biết, bà ta không phải không nỡ rời xa bố tôi.
Mà là, không nỡ rời xa “cây ATM” của mình.