Lần trước Lương Tây Kinh đi gặp Tiêu Bạch Hủy về thì tâm trạng không tốt lắm nên đi uống rượu một mình. Lần này anh ấy nghĩ mình biết trước chuyện có thể xảy ra nên nói gì thì nói cũng nên đồng hành với người anh em của mình.
Thế nên Tần Yến quay xe lại.
Còn chưa quay lại tới địa điểm trước đó thì bị vướng đèn đỏ ở đằng trước.
Tần Yến phanh xe chờ đợi, ánh mắt lướt qua đôi tình nhân đang ôm hôn nhau ở ven đường. Anh ấy chỉ nhìn thoáng qua mà trong lòng không khỏi xuýt xoa, giữa mùa đông rét buốt thế này mà lại đi hôn nhau ngoài đường, đôi tình nhân này đúng là chẳng biết sợ lạnh gì cả.
Rồi đột nhiên anh ấy cảm giác bộ quần áo của một người trong đó rất quen mắt.
Tần Yến bình tĩnh nhìn kỹ thì phát hiện ra - Không chỉ một người trông quen mắt mà cả người còn lại cũng quen mắt luôn.
Đèn đỏ chuyển sang xanh.
Tần Yến còn chưa kịp hoàn hồn thì xe phía sau bóp còi inh ỏi và đương nhiên cũng khiến hai người đang hôn nồng nhiệt dưới tàng cây kia phải giật mình.
"Tần Yến." Thấy đầu bên kia mãi không trả lời, Hứa Thực mất kiên nhẫn lên tiếng: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy."
Tần Yến thu hồi dòng suy nghĩ của mình, trong bụng mắng Lương Tây Kinh chó má: "Cái gì?"
Hứa Thực cất giọng nhạy cảm mong manh: "Tôi cảm thấy tôi không xứng làm anh em với các cậu."
Tần Yến: "... Sao cơ?"
Hứa Thực ôm n.g.ự.c vô cùng đau lòng: "Cậu và Lương Tây Kinh có bí mật mà tôi không biết."
Tần Yến cạn lời: "Cậu diễn sâu vừa thôi, cậu ấy không nói chắc chắn là vì vẫn chưa thể nói được." Anh ấy nhắc nhở Hứa Thực: "Cậu đừng có oang oang khắp nơi đấy."
Hứa Thực nghẹn họng, lại càng đau lòng hơn: "Hai người các cậu nói y hệt nhau."
"..." Tần Yến "ờ" một tiếng rồi nghiêm túc nói: "Cậu biết là được, ông Lương rất để ý chuyện tình cảm của cậu ấy."
Lý do vì sao thì bọn họ đều hiểu rõ.
Hứa Thực nghe vậy thì cũng đàng hoàng hơn đôi chút: "Yên tâm đi, tôi tự biết chừng mực."
Tần Yến: "Được."
-
Lương Tây Kinh không biết tới cuộc gọi của hai người kia.
Lúc rời khỏi bữa tiệc anh đã gửi tin nhắn cho Thi Hảo, đang định đi tới chỗ cô.
Lương Tây Kinh vừa ngồi lên xe thì nhận được điện thoại từ nhà cũ, bảo là tối nay Lương Hanh không được khỏe.
Lương Tây Kinh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, anh nói với Thi Hảo một tiếng rồi bảo tài xế đưa anh về nhà cũ.
Về tới nơi rồi Lương Tây Kinh mới biết tối nay tim Lương Hanh lại không khỏe nhưng bảo ông uống thuốc thì ông lại không chịu uống.
Dỗ cho Lương Hanh uống thuốc xong và đi ngủ, Lương Tây Kinh mới giơ tay lên xoa xoa khóe mày.
Cơn say đã bay hơn nửa.
"Cậu chủ." Bác Tôn vào bếp nấu trà giải rượu đưa cho anh: "Cậu uống đi."
Lương Tây Kinh rũ mắt xuống nhìn chén trà giải rượu trước mặt, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Thi Hảo dỗ anh uống trà giải rượu hồi nửa tháng trước. Không biết giờ này Thi Hảo đã ngủ chưa.
Bác Tôn thấy Lương Tây Kinh mãi không nhận nên lại gọi anh tiếng nữa.
Lương Tây Kinh hoàn hồn, nhận lấy trà giải rượu rồi uống: "Bác Tôn vất vả rồi ạ, bác đi nghỉ đi, đêm nay để cháu trông ông cho."
Bác Tôn lắc đầu: "Cậu chủ đi đi, cậu mới uống rượu, đi tắm rồi ngủ một lúc đi."
Ở nhà cũ có không ít người giúp việc.
Lương Tây Kinh suy nghĩ một lúc, dặn dò vài câu rồi mới cất bước quay về phòng.
Sau khi về phòng, Lương Tây Kinh nghĩ ngợi một hồi rồi gửi tin nhắn cho Thi Hảo.
Lương Tây Kinh: [Hình như tối nay anh nói lỡ lời rồi.]
Thi Hảo: [?]
Thấy Thi Hảo trả lời, Lương Tây Kinh nhướng mày rồi gọi điện thoại cho cô.
"A lô." Thi Hảo nghe máy, nghe giọng không được tốt lắm: "Tổng giám đốc Lương à, anh có biết là quấy nhiễu giấc mộng của người khác cũng tương đương với hành vi g.i.ế.c người cướp của không hả?"
Lương Tây Kinh cười khẽ: "Em ngủ rồi à?"
Thi Hảo: "Đang chuẩn bị ngủ."
Lương Tây Kinh nghe cô nói vậy thì cong môi cười: "Có cần anh giúp không?"
"..."
Thi Hảo ngẩn ra một lúc, cô lập tức nhớ tới chuyện hồi trước anh đã làm để giúp cô đi vào giấc ngủ.
Mặt cô nóng ran, đang định nói không cần nhưng lại nghĩ bây giờ anh đang ở nhà cũ, Lương Hanh không khỏe nên chắc chắn anh không thể chạy ra ngoài giữa đêm được.
"Em thì cũng muốn đấy." Thi Hảo cố ý nói: "Tiếc là tổng giám đốc Lương không tới đây được."
Lương Tây Kinh nhướng mày, giọng khẽ khàng: "Anh không tới được nhưng vẫn có thể giúp em."
Suy nghĩ trong đầu Thi Hảo lại càng bay xa, mặt cô càng lúc càng nóng.
Cô vùi đầu xuống gối, cảnh cáo người bên kia: "Lương Tây Kinh, anh đứng đắn chút đi."
Lương Tây Kinh vẫn cười cười, đi vào trong phòng tắm: "Thật sự không cần anh giúp à?"
"Không cần." Thi Hảo từ chối.
Yên lặng một lúc, Thi Hảo lại hỏi: "Tình hình chủ tịch thế nào rồi?"
"Bệnh cũ thôi." Lương Tây Kinh đáp: "Ông uống thuốc xong rồi đi ngủ rồi."
Thi Hảo "ừ" rồi nói tiếp: "Không sao là tốt."
Thi Hảo vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng động từ bên phía Lương Tây Kinh, cô trở người, vừa ngáp vừa hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"
Lương Tây Kinh vừa cởi quần áo xong, anh trả lời cô: "Tắm."
Dứt lời, anh dừng một chút, giọng nói trầm khàn quyến rũ liên tục dụ dỗ cô: "Thật sự không cần anh giúp hả?"
"..."