"Wow." Lý Thiến Vi vô cùng ngạc nhiên: "Vậy cô ấy tới tìm tổng giám đốc Lương là muốn bàn về mảng khoa học và kỹ thuật y tế sao?"
Công ty đang đẩy mạnh dự án ở mảng khoa học và kỹ thuật y tế, cách đó không lâu Lý Thiến Vi còn sửa sang lại không ít vấn đề về tiến độ dự án này.
Thi Hảo mỉm cười: "Cái này thì tôi không rõ."
Cô chưa nghe thấy Lương Tây Kinh nói là muốn hợp tác với Khang Thụy.
Lý Thiến Vi chỉ "ồ" một tiếng rồi thôi, không hỏi thêm gì nữa mà chỉ chậc lưỡi: "Tổng giám đốc Ngụy đẹp thật đấy."
Thi Hảo gật đầu tỏ ý rất tán thành.
Hai người trò chuyện một lúc nữa thì cũng đã sáu giờ.
Hiện tại Thi Hảo không có chuyện gì gấp gáp nhưng cô không chắc lắm về tình hình bên phía Lương Tây Kinh. Tổng giám đốc còn đang tiếp khách mà thư ký như cô đi về trước thì cũng không được ổn lắm.
Thi Hảo không gọi điện thoại để hỏi Lương Tây Kinh xem có cần tới cô hay không mà chỉ ngồi xuống trước máy tính xử lý mấy việc không gấp lắm.
Một lúc sau, Lương Tây Kinh và Ngụy Nguyệt Đình cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn từ góc độ của Thi Hảo thì hai người họ cười cười nói nói trông rất hợp ý nhau.
Cô cứ nhìn, khe khẽ chớp mắt nhìn.
"Tổng giám đốc Lương, tổng giám đốc Ngụy." Chờ hai người lại gần, Thi Hảo mới lên tiếng.
Lương Tây Kinh nhìn cô: "Thư ký Thi, ở đây cũng không còn chuyện gì nữa, cô tan làm đi."
Thi Hảo lên tiếng đáp lại: "Vâng thưa tổng giám đốc Lương."
Lương Tây Kinh gật đầu, anh cũng không giữ cô lại mà cùng Ngụy Nguyệt Đình đi ra ngoài.
Hai người họ bước vào thang máy sau đó Thi Hảo mới chậm rãi thu dọn đồ đạc, tan làm về nhà.
Thi Hảo vừa về tới nhà thì đã nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh hỏi cô đã về tới nhà chưa.
Thi Hảo: [Em về tới nhà rồi.]
Lương Tây Kinh: [Chưa ăn cơm hả?]
Thi Hảo: [Ừ.]
Lương Tây Kinh: [Muốn ăn gì?]
Thi Hảo: [Để lát nữa xem trong tủ lạnh có cái gì.]
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Khung chat của hai người yên lặng một lúc, sau đó Thi Hảo nhận được địa chỉ do Lương Tây Kinh gửi tới, lần này là địa chỉ của một nhà hàng.
Thi Hảo nhướng mày, chậm rãi trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.
Lương Tây Kinh: [Anh đang ăn cơm ở đây.]
Thi Hảo đọc câu này của anh, nghĩ bụng cô cũng đâu có tò mò anh ăn cơm ở chỗ nào đâu. Tuy nhiên nhờ có tin nhắn này của anh nên tâm trạng sa sút của cô đã khá hơn rất nhiều.
Cô biết nguyên nhân là gì nhưng cô cũng không muốn đào sâu.
Thi Hảo lăn tăn một hồi rồi trả lời anh: [Biết rồi.]
Lương Tây Kinh: [Hứa Thực cũng ở đây.]
Trong đám Lương Tây Kinh thì Hứa Thực là cà lơ phất phơ nhất và cũng láo nháo nhất, tuy nhiên gia cảnh anh ấy lại nghiêm chỉnh tới nỗi không thể nghiêm chỉnh hơn, ba là viện trưởng của một bệnh viện tuyến đầu, mẹ thì làm kinh doanh, là một gia đình có truyền thống y dược nổi tiếng.
Thi Hảo cũng không mấy ngạc nhiên khi Hứa Thực tham gia nói chuyện về dự án y tế.
Nhưng mấy tin nhắn này của Lương Tây Kinh khiến cô tạm thời chưa biết nên trả lời thế nào.
Thi Hảo nghĩ ngợi một lúc rồi gửi lại anh một chữ: [Ờ.]
Lương Tây Kinh: [Chỉ thế thôi?]
Thi Hảo hiểu ý anh, cố ý trả lời: [Vậy em thu hồi lại tin nhắn vừa rồi, sửa thành em biết rồi?]
Lương Tây Kinh: [...]
Thi Hảo: [Thế anh muốn em thu hồi hay là không đây?]
Lương Tây Kinh: [Tùy em.]
Lúc này đây trong đầu Thi Hảo đang hiện ra khuôn mặt nhăn nhó bực bội của Lương Tây Kinh. Cô vô tình ngẩng đầu lên nhìn tấm gương toàn thân treo trong phòng khách, trong gương phản chiếu lại dáng vẻ cười đắc chí của cô hiện giờ.
Cô nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương một lúc rồi mới đi vào bếp nấu cơm.
Từ trước tới giờ, trong bữa tối Thi Hảo vẫn luôn ăn không nhiều lắm.
Dạ dày của cô không được tốt, nếu ăn nhiều thì sẽ khó chịu.
Thi Hảo chỉ nấu một tô mì đơn giản rồi bưng lên bàn.
Lúc cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì cô lại nghĩ ngợi rồi đặt đũa xuống, cầm lấy điện thoại đang đặt bên cạnh lên mở chức năng chụp ảnh.
-
Ở đầu bên kia, rượu đã qua ba tuần.
Trong phòng VIP không chỉ có Lương Tây Kinh, Hứa Thực và Ngụy Nguyệt Đình mà còn có mấy người làm ăn khác.
Đây cũng là lý do Lương Tây Kinh cho Thi Hảo tan làm. Bình thường đi ăn tiệc với người quen thì anh sẽ để Thi Hảo đi cùng, mọi người đều biết rõ tính anh nên cũng không ép trợ lý hay thư ký của anh uống rượu.
Nhưng gặp người không thân quen thì lại khác.
Lương Tây Kinh không muốn làm người ta mất hứng và cũng không bằng lòng để đối phương ép rượu người bên cạnh anh.
Cho nên tốt nhất là không tới.
Anh đang nghĩ ngợi thì điện thoại trong túi rung lên.
Lương Tây Kinh vừa rút điện thoại ra, một vị giám đốc ngồi chếch xéo anh để ý thấy hành động này của anh nên lên tiếng trêu chọc: "Tổng giám đốc Lương đã xem điện thoại mấy lần rồi? Đang nói chuyện với bạn gái sao?"