Lương Tây Kinh đặt điện thoại xuống, không trả lời người đó.
Trong phòng VIP có rất nhiều người. Trong đó có kha khá người từng giao dịch với Lương Hanh và tập đoàn Lương Thị. Lương Tây Kinh sẽ không tiết lộ chuyện mình có bạn gái.
Nhìn thấy anh như vậy, mọi người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, trong lòng đều có đáp án.
Bọn họ là như vậy đấy, nuôi vài người bên ngoài cũng không có gì. Chỉ là ai cũng không ngờ Lương Tây Kinh nhìn qua có vẻ chính trực, tự chủ vậy mà cũng sẽ như thế.
Lương Tây Kinh không thèm nói nhiều, sắc mặt âm trầm: “Vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?”
Nếu anh muốn nói tiếp, mọi người chỉ có thể nói cùng anh.
Khi bữa tiệc này kết thúc đã là mười một giờ.
Ngồi trong xe, Lương Tây Kinh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Tối nay anh uống hơi nhiều nên không thoải mái lắm.
“Tổng giám đốc Lương, anh muốn đi đâu?” Tài xế thấy anh như vậy, cố ý hỏi.
Lương Tây Kinh suy nghĩ một chút sau đó trầm giọng nói: “Anh cứ chạy trước đi.”
Dứt lời, anh gửi tin nhắn cho Thi Hảo: [Em ngủ chưa?]
Thi Hảo: [Chưa.]
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, Lương Tây Kinh nhếch khóe môi, gọi điện thoại cho cô.
“Alo.” Giọng nói mềm mại của Thi Hảo truyền đến: “Tổng giám đốc Lương xong tiệc rồi à?”
Lương Tây Kinh ngồi uể oải, giơ tay giật giật cổ áo, trầm giọng hỏi: “Em không về biệt thự hả?”
Thi Hảo: “... Không về.”
Lương Tây Kinh không ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời như vậy, anh ậm ừ nói: “Giờ anh sẽ đến chỗ em.”
Thi Hảo không có ý kiến gì.
Thành phố Giang về đêm vẫn rất lạnh.
Lương Tây Kinh nói tài xế dừng xe ở cổng khu dân cư của Thi Hảo rồi tự mình đi vào.
Điều khiến anh ngạc nhiên là Thi Hảo đang đợi anh ở cửa.
Dưới ánh đèn đường sáng ngời, Thi Hảo khoác một chiếc áo khoác dày. Dáng người cao ráo đứng ở cửa ra vào, bóng đổ trên mặt đất là bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm một lúc, Thi Hảo phát hiện ngước mắt lên nhìn anh.
Cả hai nhìn nhau vài giây.
Lương Tây Kinh đi về phía cô: “Sao em lại ra đây?”
Hơi thở quen thuộc tới gần, Thi Hảo ngẩng đầu, nói một cách qua loa: “Trong nhà nóng quá, em ra ngoài hóng gió một chút.”
Cô nói những lời trái với lòng, không muốn để Lương Tây Kinh biết là cô sợ anh uống nhiều sẽ khó chịu nên cố ý ra ngoài chờ anh.
“?”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhướng mày: “Nóng á?”
Thi Hảo liếc anh một cái, nhìn men say hiện rõ ràng trong đôi mắt anh: “Tối nay anh uống bao nhiêu vậy?”
Lương Tây Kinh: “Không nhiều lắm.”
Anh đi tới nắm tay Thi Hảo rồi dẫn cô về nhà: “Thi Hảo.”
Thi Hảo: “… Cái gì cơ?”
Tay cô bị Lương Tây Kinh nắm rất chặt.
Lương Tây Kinh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên nghĩ đến chuyện trong bữa tiệc.
Anh trầm mặc chốc lát, cuối cùng cũng không hỏi gì: “Không có gì.”
Thi Hảo: “???”
Cô liếc nhìn Lương Tây Kinh, cảm thấy anh hơi khó hiểu.
Cả hai chậm rãi đi bộ xuyên màn đêm để về đến nhà.
Vừa vào phòng, Thi Hảo đã bị Lương Tây Kinh kéo vào lòng hôn.
“…”
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng bộ dạng sốt ruột của Lương Tây Kinh đã khiến Thi Hảo mất cảnh giác.
Một lúc sau, Lương Tây Kinh mới thở hổn hển buông cô ra.
Anh há miệng, cắn nhẹ môi cô, say sưa nói: “Thi Hảo.”
Thi Hảo bị anh giam cầm trong ngực, không thể động đậy: “Lương Tây Kinh.”
Cô hít một hơi, cau mày nhìn anh: “Bây giờ anh có đang say không thế?”
Lương Tây Kinh không nói gì, chỉ dựa vào tủ giày nhìn cô chằm chằm với đôi mắt rực lửa.
Thi Hảo không chịu nổi dáng vẻ của anh nhìn cô khi say rượu, trên mặt hơi cô nóng lên: “Anh đi tắm trước nhé?”
Lương Tây Kinh ôm cô nhưng không đáp lại.
Thi Hảo để anh ôm một hồi sau đó vươn tay chọc vào lưng anh: “Nghe thấy chưa?”
Lương Tây Kinh hắng giọng, trìu mến xoa má cô: “Thi Hảo.”
Thi Hảo: “… Làm sao?”
Lương Tây Kinh nghiêng đầu, anh lại tìm môi cô: “Hôn một lát nữa rồi đi tắm sau.”
“…”
Thi Hảo chưa bao giờ có thể cưỡng lại Lương Tây Kinh làm nũng khi say rượu.
Lần này, anh hôn rất nhẹ nhàng.
Sau khi nụ hôn dài giữa hai người kết thúc, Lương Tây Kinh tự giác đi vào phòng tắm. Nhìn cách anh bước vào phòng tắm, Thi Hảo biết anh đã say thật rồi.
Lúc Lương Tây Kinh ra khỏi phòng tắm, Thi Hảo đã nhét cho anh một chén trà giải rượu.
“Anh uống đi.”
Lương Tây Kinh rũ mắt xuống, cau mày: “Không cần đâu.”
Anh không nói với Thi Hảo rằng anh không thích trà giải rượu.
Thi Hảo cau mày thật chặt, cô bỗng dưng thấy hơi buồn cười: “Lương Tây Kinh, mai anh có muốn bị đau đầu không?”
Lương Tây Kinh không nói gì.
Đây cũng mới là lần thứ hai Thi Hảo nhìn thấy anh uống say như vậy nên cô cũng không có kinh nghiệm chăm sóc anh.
Dù sao thì lần đầu tiên cô cũng đã uống rất nhiều do đó không ai chăm sóc ai.
Không hiểu sao Thi Hảo nghĩ đến lần trước khi cô say rượu, Lương Tây Kinh đã dỗ cô.
Cô uống một ngụm trà giải rượu, anh sẽ đồng ý với cô với một điều kiện.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo dỗ dành anh: “Nếu anh uống thì em sẽ hôn anh một cái.”