{{ msgSearch }}

Chương 80

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 919 Chữ 26/01/2025 19:40:42

Nói cũng đúng, mấy loại chuyện này Lương Tây Kinh chưa bao giờ để ý người khác nghĩ gì.

 

Thấy cô không còn lời nào để nói, Lương Tây Kinh đứng dậy kéo cô vào trong ngực.

 

Thi Hảo thuận thế ngồi lên đùi anh, cô cọ cọ cổ anh, hơi ghét bỏ nói: “Toàn là mùi rượu.”

 

Lương Tây Kinh: “… Anh có uống nhiều đâu.”

 

Thi Hảo hắng giọng, với tư thế hiện giờ, cô chỉ cần hơi dịch môi lên trên là có thể hôn vào cổ anh.

 

Trong nháy mắt đó, cánh tay Lương Tây Kinh đặt bên hông cô bỗng siết chặt lại: “Thi Hảo.”

 

Thi Hảo cảm nhận được phản ứng của anh, cố tình hiểu sai ý anh: “Không cho hôn à?”

 

Ánh mắt Lương Tây Kinh hơi tối lại, anh không lên tiếng.

 

Thi Hảo biết ý của anh là để cho cô hôn. Cô điều chỉnh tư thế, duỗi tay ôm lấy mặt Lương Tây Kinh rồi chậm rãi dán lên môi anh.

 

Cô từ từ nhắm hai mắt nhớ lại cách Lương Tây Kinh hôn mình, cô vươn đầu lưỡi ra, lưu luyến trên bờ môi mỏng mềm mại của anh.

 

Thi Hảo không biết cách hôn.

 

Lương Tây Kinh bị cô trêu chọc đến mức phát hỏa, anh muốn đảo khách thành chủ nhưng lại bị cô ấn chặt xuống: “Anh đừng lộn xộn.”

 

Thi Hảo uy h.i.ế.p anh: “Nếu không là em cho anh ra ngoài ngay và luôn đấy.”

 

“…”

 

Lương Tây Kinh chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cô càn quấy.

 

Hôn lung tung một hồi, Thi Hảo thấy hơi mệt: “Lương Tây Kinh.”

 

Cô mở mắt, đụng phải đôi mắt đang nén lửa của anh, cô duỗi tay dụi dụi đôi mắt cay cay: “Em buồn ngủ.”

 

Đến lúc này rồi mà Lương Tây Kinh còn không biết Thi Hảo cố ý thì quả thực anh chẳng hiểu cô chút nào cả.

 

Sau một hồi lâu không nói gì, Lương Tây Kinh ép sự khô nóng trong cơ thể xuống, anh nhéo mạnh eo Thi Hảo, giọng khàn khàn: “Em cố ý hả?”

 

Thi Hảo ghé lên vai anh, không chịu thừa nhận: “Đâu có.”

 

Cô ghé vào bên tai anh lải nhải: “Mấy ngày nay em đi theo anh mệt thế nào chẳng lẽ anh không biết?”

 

Đi công tác thật sự rất mệt.

 

Đặc biệt là tham gia mấy hoạt động cỡ lớn thế này với Lương Tây Kinh, Thi Hảo luôn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

 

Đương nhiên Lương Tây Kinh hiểu nhưng Thi Hảo lại hôn anh dù biết mình đang rất buồn ngủ, rõ ràng là cô cố ý.

 

Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác anh lại chẳng thể làm gì cô.

 

Thi Hảo chờ mãi mà vẫn không thấy Lương Tây Kinh lên tiếng.

 

Cô mất kiên nhẫn thò tay chọc chọc lưng anh: “Em đang nói chuyện với anh đấy.”

 

Lương Tây Kinh bắt lấy cánh tay đang làm loạn của cô rồi nằm gáy cô, ép cô nhìn mình: “Anh nghe thấy rồi.”

 

Thi Hảo nhướng mày: “Sau đó thì sao?”

 

Lương Tây Kinh cúi đầu, tìm đến bên môi cô rồi hôn, giọng khàn khàn: “Nhưng anh thấy có mệt nữa thì thư ký Thi cũng có thể chịu được.”

 

Đây mà là tiếng người ấy hả?

 

Thi Hảo bị anh ngậm lấy đầu lưỡi, cô không nhịn được đ.ấ.m anh một cái.

 

Lương Tây Kinh bị đau nhưng vẫn không định dễ dàng buông tha cho cô.

 

Hai người ngồi cạnh bàn ăn hôn rất lâu, ngay khi Thi Hảo đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phải mệt mỏi thêm một trận nữa thì Lương Tây Kinh lại đột nhiên ôm cô về phòng rồi đặt lên giường: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

 

“…”

 

 

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Thi Hảo nằm trên giường chậm rãi chớp mắt nhìn.

 

Cô lại dụi dụi mắt, nghĩ đến phản ứng cơ thể của Lương Tây Kinh lúc rời đi, cô im lặng cong môi cười.

 

Nếu cấp trên đã rộng lượng như thế rồi thì Thi Hảo cũng chẳng muốn tự chuốc khổ vào thân làm gì.

 

Cô không chút do dự, để lại cho Lương Tây Kinh một chỗ rồi cuộn chăn ngủ thiếp đi.

 

Lương Tây Kinh tắm xong đi ra thì Thi Hảo đã ngủ rồi.

 

Anh tắt hết đèn trong phòng, mượn ánh sáng từ phòng khách nhìn chằm chằm người con gái nằm trên giường một hồi lâu rồi mới vén chăn lên giường.

 

Vừa nằm xuống, người đang nằm ngủ rất tự giác tìm một vị trí thoải mái trong n.g.ự.c anh.

 

Nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Thi Hảo, Lương Tây Kinh vươn tay khẽ bóp má cô cho hả giận.

 

Thi Hảo thấy đau, vô thức đẩy tay anh ra: “Anh phiền thế.”

 

Lương Tây Kinh: “…”

 

Anh siết chặt quai hàm, không kiềm chế được lại nhéo mặt Thi Hảo.

 

Lần này, Thi Hảo bị anh bóp cho tỉnh ngủ luôn.

 

Cô mê man mở mắt, không hiểu chuyện gì: “Làm sao thế?”

 

“…” Lương Tây Kinh bất ngờ, anh đưa tay xoa xoa đầu cô: “Không có gì đâu, em ngủ tiếp đi.”

 

Hiện giờ đầu óc Thi Hảo không được tỉnh táo cho lắm, cô đổi tư thế: “Ừm, anh ngủ ngon.”

 

Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, anh chỉ có thể ôm chặt cô rồi nói khẽ: “Ngủ ngon.”

 

Lần này, hai người thật sự yên lặng nằm ngủ.

 

Lương Tây Kinh không chọc Thi Hảo nữa, Thi Hảo vì quá buồn ngủ nên cũng không rảnh để nghĩ tại sao anh lại đột nhiên bóp mặt khiến mình tỉnh dậy

 

Sưu Tầm, 26/01/2025 19:40:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện