Đột nhiên, Minh Đào nhớ ra ly cà phê mình mua ở tầng dưới, bèn đưa nó cho Thi Hảo: "À phải rồi, chị Thi Hảo ơi, sáng nay lúc mua cà phê em có mua thêm một cốc. Chị có muốn nếm thử không?"
Thi Hảo cụp mi mắt xuống, giơ tay nhận lấy: "Cảm ơn cô, vừa hay hôm nay tôi cũng không mua gì cả."
Minh Đào mừng rỡ: "Nên mà, dù sao em cũng còn nhiều điều cần học từ chị Thi Hảo."
...
Sau khi ngồi xuống chỗ làm việc của mình, Thi Hảo uống một cốc nước ấm để làm ấm bụng theo thói quen.
Uống xong, cô thoáng nhìn về phía ly cà phê đặt bên cạnh. Đó là một ly cà phê đá, sau khi bước qua sinh nhật tuổi hai lăm, bình thường cô đã rất ít khi uống cà phê đá chứ đừng nói là trong kỳ sinh lý.
Thế nhưng hôm nay, cô quyết định uống thử ly cà phê đá mà trợ lý thực tập đưa cho mình.
Uống cà phê xong, Thi Hảo tiến vào trạng thái làm việc.
Sau khi sắp xếp xong các thông tin mà Lương Tây Kinh có thể cần khi anh tới công ty, Thi Hảo bắt đầu khoanh tròn những điểm chính trên lịch trình làm việc.
Sau khi chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy, Thi Hảo quyết định đi vệ sinh vài phút trước khi chính thức vào làm.
Cô còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy tiếng đồng nghiệp bên cạnh thốt lên: "Trời ạ, hôm nay tổng giám đốc Lương đẹp trai quá đi mất!"
Dưới ánh đèn huỳnh quang, Lương Tây Kinh xuất hiện trong khu vực làm việc với bộ âu phục chỉnh tề, thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp.
Đường nét trên gương mặt anh rất tuấn tú, sống mũi cao thẳng, lông mày sắc nét, khiến người ta có cảm giác bị áp bức. Nhưng thứ khiến người đồng nghiệp kia bất ngờ đó là hôm nay Lương Tây Kinh không còn mặc áo sơ mi trắng hoặc đen trong lớp áo âu phục nghìn ngày như một nữa mà thay vào đó là một chiếc áo len cổ cao màu đen, dù cho thời tiết hiện tại đang là mấy mươi độ. Chiếc áo len cổ cao màu đen khiến anh càng thêm lãnh đạm lạnh lùng, hấp dẫn hơn ngày thường rất nhiều.
Ánh mắt của Thi Hảo dừng lại trên chiếc áo len cổ cao của Lương Tây Kinh vài giây, sau đó mới di chuyển lên gương mặt anh.
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, Lương Tây Kinh quay đầu nhìn cô, trầm giọng gọi: "Thư ký Thi."
Thi Hảo vội đáp: "... Tổng giám đốc Lương."
Lương Tây Kinh: "Pha một tách cà phê mang vào đây."
"..."
Giao nhiệm vụ xong, đôi chân dài của Lương Tây Kinh tiếp tục sải bước, đi vào trong văn phòng.
Thi Hảo lập tức đi về phía phòng trà nước.
Còn chưa pha cà phê xong, đồng nghiệp nữ Lý Thiến Vi đang ở trong phòng trà nước cùng Thi Hảo khẽ đụng vào cánh tay cô, hỏi: "Thư ký Thi, cô có thấy hôm nay tổng giám đốc Lương rất đẹp trai không?"
Thi Hảo đáp một cách bình tĩnh, tự nhiên: "Không thấy."
Lý Thiến Vi nghẹn họng: "Cô không thấy bất cứ sự khác biệt nào của anh ấy bây giờ và anh ấy ngày trước hả?"
"Khác chỗ nào cơ?" Thi Hảo hỏi lại.
Lý Thiến Vi đáp: "Trước đây, ngày nào đi làm anh ấy chẳng mặc áo sơ mi."
Thi Hảo: "... Áo len cổ cao cũng đâu có khác áo sơ mi là mấy."
Ngoại trừ khả năng giữ ấm.
"Sao lại không khác mấy?" Lý Thiến Vi nhìn cô một chút, cảm thấy hơi ghét bỏ nói: "Thư ký Thi này, cô thật chẳng có tâm hồn thiếu nữ gì cả. Chẳng lẽ cô không cảm thấy một người đàn ông cao to mặc áo len cổ cao phối với âu phục sẽ càng thêm lạnh lùng, càng có cảm giác cấm dục sao?"
Nói đến đây cô ấy bỗng hạ giọng xuống, khẽ nói: "Tôi chỉ thích loại này thôi."
Thế nhưng Lý Thiến Vi tự biết sự khác biệt to lớn về địa vị của cả hai nên cũng không dám có bất cứ suy nghĩ nào không thích hợp với Lương Tây Kinh.
Thế nhưng thỉnh thoảng suy đi tính lại, cô ấy vẫn thấy được nhìn no mắt cho đã cơn thèm cũng chẳng phải việc phạm pháp.
Thi Hảo im lặng, không nói gì cả.
Tạm ngừng một lát, Lý Thiến Vi tiếp tục thì thầm: "Thế nhưng sao hôm nay nhiệt độ cao như thế, tổng giám đốc Lương mặc nhiều vậy mà không thấy nóng sao?"
Nghe thế, một vài hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi chợt xuất hiện trong đầu Thi Hảo, cô bỗng ho sặc sụa thành tiếng.
Lý Thiến Vi nghi ngờ quay qua hỏi: "Thư ký Thi, cô định nói gì à?"
"Tôi đoán… " Thi Hảo bưng ly cà phê đã pha xong lên, chấm dứt hình ảnh bản thân cố tình để lại dấu vết trên cổ Lương Tây Kinh vào đêm hôm trước đi, bình tĩnh nói: "Chắc đợt này, tổng giám đốc Lương muốn hướng tới phong cách của những quý ông sành điệu."
"Hả?" Lý Thiến Vi khiếp sợ: "Thật hay giả thế?"
Thi Hảo: "..."