{{ msgSearch }}

Chương 65

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 879 Chữ 26/01/2025 19:40:42

Nghe rõ những lời đó của Lương Tây Kinh, Tần Yến sững người lại.

 

Anh ấy vốn tưởng rằng Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo đến Hội nghị thượng đỉnh tài chính là để chọc tức ông cụ, đồng thời để đám người Tiền Tĩnh Hà và Tiền Nhạc biết khó mà lui.

 

Bây giờ xem ra có vẻ anh ấy đã đoán sai mất rồi.

 

“Vậy cậu đưa thư ký Thi đến đây…” Tần Yến không nhịn được hỏi.

 

Lương Tây Kinh ngắm chừng khoảng cách giữa hai người và nói: “Để học.”

 

Tần Yến: “?”

 

Anh ấy sửng sốt: “Học cái gì?”

 

Lương Tây Kinh không trả lời câu hỏi này của anh ấy, bởi vì Thi Hảo đến rồi.

 

“Tổng giám đốc Lương, tổng giám đốc Tần.” Thi Hảo đứng bên cạnh hai người. Sau khi nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của Lương Tây Kinh, cô ngồi xuống rồi báo cáo cho anh về tình hình của hội trường.

 

Lương Tây Kinh chăm chú lắng nghe và quan sát cực kỳ tập trung.

 

Thế nhưng trên thực tế, Tần Yến phát hiện ra người này đang nhìn Thi Hảo, vốn dĩ anh chẳng hề chú ý gì đến những điều mà Thi Hảo đang nói.

 

Phát hiện ra chuyện này, trong lòng Tần Yến không khỏi thắc mắc – rốt cuộc là Lương Tây Kinh để tâm đến Thi Hảo từ bao giờ, tại sao trước đây anh ấy lại không hề phát hiện ra chuyện đó.

 

Bốn người ở lại hội trường một lúc sau đó rời đi.

 

Tần Yến còn có việc khác phải làm. Ở thành phố Bình, nhà họ Tần có mấy nhà hàng nên nhân lúc rảnh rỗi, anh ấy đi xem xét một chút.

 

Sau khi Tần Yến và trợ lý của anh ấy rời đi, Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh mình: “Giờ về khách sạn hay đi đâu?”

 

Thi Hảo ngước mắt: “Về khách sạn nhé?”

 

Lương Tây Kinh: “… Không muốn đi lang thang à?”

 

“Chiều hôm qua em lượn lờ một vòng rồi.” Thi Hảo ăn ngay nói thẳng.

 

Lương Tây Kinh nghẹn họng. Anh đang định thuyết phục Thi Hảo thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên.

 

Anh liếc mắt nhìn, người gọi đến cho cô là Ôn Ỷ.

 

“Em nghe điện thoại đã nhé.” Thi Hảo nói.

 

Lương Tây Kinh đáp: “Ừm.”

 

Điện thoại vừa được kết nối, Thi Hảo đã nghe thấy giọng nói hớn hở của Ôn Ỷ: “Thi Hảo, bây giờ cậu đang ở đâu thế?”

 

Thi Hảo: “Ở hội trường tổ chức Hội nghị thượng đỉnh đây, có chuyện gì thế?”

 

“Vậy cậu đoán xem tớ đang ở đâu nào.” Ôn Ỷ nói.

 

Nghe xong câu này, Thi Hảo trầm ngâm mấy giây rồi trong lòng cô chợt loé lên một ý nghĩ: “Cậu đến thành phố Bình rồi ư?”

 

Mấy hôm trước lúc hai người trò chuyện, Ôn Ỷ còn than thở với cô rằng lần này cô ấy không có suất trong danh sách người được đến thành phố Bình. Là một phóng viên tài chính, khi đám người Lương Tây Kinh tham gia Hội nghị thượng đỉnh tài chính này thì tất cả các phóng viên đều muốn có được tấm vé vào cổng, đều muốn được tham gia.

 

Ôn Ỷ: “Đúng.”

 

Biết Thi Hảo muốn hỏi điều gì nên cô ấy giải thích luôn: “Đồng nghiệp có suất đến đây lúc trước bị ốm mất rồi, để đề phòng chuyện bất trắc, tổng biên tập đổi thành tớ đến.”

 

Nghe thấy thế, Thi Hảo cong cong môi: “Mặc dù đối với đồng nghiệp của cậu mà nói thì chuyện tớ vui mừng hơi không được phải phép cho lắm nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu một tiếng chúc mừng.”

 

Ôn Ỷ cười nói: “Bây giờ tớ đang ở trên đường đến khách sạn, chiều nay không có việc gì bận cả.”

 

Thi Hảo nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô ấy. Cái câu “vậy chúng ta đi lượn đường tí đi” kia vừa lên đến miệng là cô nghĩ đến người đang ở ngay bên cạnh: “Cậu muốn đi lượn lờ à?”

 

Ôn Ỷ ậm ừ một tiếng: “Cậu có thời gian rảnh rỗi không?”

 

Thi Hảo im lặng vài giây sau đó nhỏ giọng nói: “Lát nữa tớ nói với cậu sau nhé.”

 

Ôn Ỷ sửng sốt một chút rồi mới hiểu ra: “Được rồi, nếu hôm nay không có thời gian rảnh rỗi thì mấy hôm nữa chúng ta hãy đi.”

 

“Được.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo quay đầu nhìn về phía người đút một tay vào túi đang đứng cách đó không xa.

 

Lương Tây Kinh cúi đầu nhìn điện thoại với dáng vẻ rất chăm chú. Ánh nắng ban trưa rơi trên người anh, phủ lên khắp người anh một lớp ánh sáng vàng kim mỏng manh, chói mắt lạ thường.

 

Cảm nhận được ánh mắt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cất điện thoại đi rồi bước tới gần cô: “Gọi điện xong rồi à?”

 

Thi Hảo gật đầu: “Ôn Ỷ đến thành phố Bình rồi.”

 

Lương Tây Kinh không hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh nheo mắt nhìn cô: “Đến khách sạn rồi chứ?”

 

Thi Hảo lắc đầu: “Sắp đến rồi.”

 

Lương Tây Kinh đã hiểu ra: “Đi thôi.”

 

Thi Hảo hơi giật mình: “Đi đâu cơ?”

 

“Quay về khách sạn.”

 

Hai người ngồi lên xe quay về khách sạn.

Sưu Tầm, 26/01/2025 19:40:42

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện