Thi Hảo ngước mắt lên nhìn anh rồi nói: “Lúc nãy dự tiệc Ôn Ỷ uống nhiều quá, em đi đón cô ấy.”
Lương Tây Kinh không hỏi thêm gì chỉ nói: “Ở đâu? Anh đi cùng với em.”
Thi Hảo cũng không khách sáo với Lương Tây Kinh. Lúc nãy cô không nghe rõ địa chỉ mà Ôn Ỷ nói, chỉ có thể nói đại khái cho Lương Tây Kinh biết. Nhưng mà may mắn là Lương Tây Kinh quen biết rộng rãi, chẳng bao lâu là anh đã có được địa chỉ nơi mà Ôn Ỷ tham gia dự tiệc.
Lúc hai người đến nơi thì Ôn Ỷ đang ngồi trong sân của nhà hàng để hóng từng cơn gió lạnh thổi tới. Thi Hảo chạy chậm đến bên cô ấy, sau khi xác nhận là cô ấy không sao thì cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Ôn Ỷ dựa vào người cô, nhắm mắt lại rồi trả lời cô: “Hơi choáng váng.”
Thi Hảo cau mày: “Sao cậu lại uống nhiều thế?”
Ôn Ỷ ừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không uống thì sao mà có được tiền thưởng.”
“...”
Nghe rõ được lời của cô ấy nói khiến cho hô hấp của Thi Hảo có chút trì trệ khó khăn.
Cô nghiêng đầu nhìn người đang tựa vào vai của mình để nghỉ ngơi, cảm thấy có chút buồn.
Lương Tây Kinh đỗ xe xong thì đi tới, Thi Hảo vẫy tay với anh: “Anh giúp em dìu Ôn Ỷ vào trong xe đi.”
Hai người đỡ Ôn Ỷ lên xe. Thi Hảo đang định thắt dây an toàn cho cô ấy thì đột nhiên Ôn Ỷ nắm lấy tay cô rồi nói: “Túi… Túi của tớ vẫn còn ở bên trong.”
“Được rồi.” Thi Hảo trả lời cô: “Tớ đi lấy cho cậu, cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi nhé.”
Mi mắt Ôn Ỷ khẽ động đậy như thể vẫn còn muốn nói cái gì đó nhưng mà cô ấy thật sự chóng mặt lắm rồi.
Nghe hai người nói chuyện, lúc này Lương Tây Kinh mới lên tiếng: “Em ở đây với cô ấy đi, anh đi lấy cho.”
Thi Hảo gật đầu.
Lương Tây Kinh không biết túi của Ôn Ỷ trông như thế nào, anh đi vào trong nhà hàng nhưng anh không ngờ là sẽ gặp phải những người anh không ngờ tới tại đây.
“Sao anh lại ở đây?” Lương Tây Kinh nhìn về phía Tần Lâm đang đứng hút thuốc ở bên cửa của nhà hàng.
Tần Lâm là anh họ của Tần Yến. Tần Lâm dời tầm mắt, thôi không nhìn về nơi không xa kia nữa, anh ấy nghiêng đầu nhìn Lương Tây Kinh rồi hỏi: “Cậu quen biết Ôn Ỷ à?”
“?”
Lương Tây Kinh quay đầu lại, nhìn về hướng mà anh vừa đi đến, sau đó xoay người đi đến bên cạnh anh ấy. Anh cụp mắt xuống, tầm mắt dừng ở chiếc túi xách nữ màu đen mà người trợ lý ở phía sau anh ấy đang cầm, anh hỏi ngược lại: “Của Ôn Ỷ à?”
Tần Lâm: “…Ừm.”
Lương Tây Kinh đã hiểu rõ, vươn tay về phía anh ấy. Tần Lâm cười khẩy một tiếng, ra hiệu bảo trợ lý không được đưa cho anh.
Lương Tây Kinh cũng cười khẩy, nói: “Bạn thân của bạn gái của tôi thì có được xem là quen biết không?”
Anh nói dứt lời thì Tần Lâm mới kêu trợ lý đưa túi cho anh.
Lương Tây Kinh: “Cảm ơn nhé.”
Tần Lâm nghe thấy cảm chút có hơi chói tai: “Tôi không có giúp cậu.”
“Tôi biết chứ.” Nét mặt của Lương Tây Kinh thờ ơ: “Mặc dù tôi không biết quan hệ giữa anh và Ôn Ỷ là gì nhưng mà anh giúp cô ấy thì chính là đang giúp bạn gái của tôi.”
Nói đến đây thì anh dừng lại rồi cố ý nói: “Giúp bạn gái tôi thì là giúp tôi rồi.”
Nhìn thấy sắc mặt của Tần Lâm không được tốt cho lắm, lúc này Lương Tây Kinh mới thôi, anh nói: “Đi đây.”
Tần Lâm: “…Tốt nhất thì cậu hãy đưa cô ấy đến bệnh viện khám xem sao đi.”
Lương Tây Kinh gật đầu đáp lại. Anh cầm theo túi của Ôn Ỷ rồi quay trở lại xe, anh hỏi Thi Hảo: “Đi đến bệnh viện một chuyến nhé?”
Thi Hảo do dự một lúc rồi nói: “…Cô ấy không có thích đến bệnh viện cho lắm.”
Lương Tây Kinh nhìn cô, suy nghĩ rồi nói: “Quay về biệt thự nhé? Anh kêu bác sĩ gia đình đến khám.”
Hiện giờ thì đây là cách giải quyết tốt nhất rồi, Thi Hảo không hề do dự mà đồng ý luôn.
Ôn Ỷ ngủ cực kì say. Lúc mà họ vừa về đến biệt thự thì bác sĩ gia đình cũng đã đến. Sau khi kiểm tra qua một lượt thì bác sĩ nói cho Thi Hảo biết là Ôn Ỷ không có gì đáng ngại chỉ là uống hơi nhiều một chút nên nhất thời cơ thể chưa thích ứng được mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng một đêm, ăn chút đồ thanh đạm là sẽ hồi phục lại ngay.
Sau khi tiễn bác sĩ đi thì Thi Hảo nói với Lương Tây Kinh, kêu anh lên trên lầu nghỉ ngơi trước đi, cô muốn ở lại phòng khách dưới lầu để tiện chăm sóc cho Ôn Ỷ.
Lương Tây Kinh nhìn cô vài giây sau đó kéo cô vào lòng ôm thật chặt, anh nói: “Đừng có lo lắng quá, có chuyện gì thì cứ kêu anh nhé.”
Thi Hảo gật đầu, đôi môi cô hướng lên trên, hôn vào khóe môi của anh: “Cảm ơn anh.”
Nghe cô nói thế, Lương Tây Kinh nhéo nhéo cằm của cô, anh nói với giọng trầm thấp: “Đừng có cảm ơn anh sớm quá, anh đã ghi nợ lại rồi đấy.”
“...”