{{ msgSearch }}

Chương 35

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 922 Chữ 22/01/2025 20:47:07

Trình Tuệ đứng cạnh Tiêu Bạch Hủy, nhanh chóng thu tầm mắt lại khi Lương Tây Kinh quay người sau đó khẽ gọi: “Bà chủ.”

 

Tiêu Bạch Hủy cụp mắt xuống: “Đi dọn cơm trưa đi.”

 

Trình Tuệ hỏi: “Giống như trước phải không ạ?”

 

Tiêu Bạch Hủy: “Ừm.”

 

 

Lúc hai người đi dạo trong Tây Viên, những giọt mưa rả rích trút xuống trên bầu trời nặng trĩu mây đen.

 

Lương Tây Kinh và Tần Yến đi được nửa đường đã quay về, khi họ quay về phòng khách, dì Trình đang nấu cơm trong phòng bếp.

 

Tần Yến nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không thấy Tiêu Bạch Hủy ở đâu.

 

Anh ấy nâng mắt nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ trên tường, thầm cảm giác có lẽ hôm nay họ sẽ không gặp được bà ấy.

 

Và tất nhiên thực tế cũng là thế.

 

Dì Trình bày thức ăn ra bàn mới nói cho Lương Tây Kinh: “Bà chủ nói vẫn chưa vẽ xong nên cậu chủ và cậu Tần cứ dùng cơm trước, không cần chờ bà ấy.”

 

Lương Tây Kinh không hề ngạc nhiên chút nào.

 

Vẻ mặt của anh vẫn không đổi: “Cảm ơn dì Trình.”

 

Trình Tuệ thấy anh như vậy thì muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng không nói gì cả.

 

Cơm nước xong xuôi, Lương Tây Kinh và Tần Yến ở lại đợi Tiêu Bạch Hủy suốt mấy giờ liền.

 

Đến tận bốn giờ chiều, bà ấy vẫn chưa ra ngoài.

 

Lương Tây Kinh thấy thời gian không còn sớm nữa bèn nhìn Trình Tuệ: “Dì Trình, tôi còn có việc nên hôm nay không đợi thêm được nữa.” Anh ngừng giây lát rồi nói bằng giọng bình tĩnh: “Lần sau tôi đến Bắc Kinh sẽ đến thăm bà ấy.”

 

Bầu không khí trong chuyến xe quay về còn yên tĩnh hơn lúc đến.

 

Tần Yến nhiều lần muốn nói chuyện nhưng đều bị ánh mắt lạnh nhạt của Lương Tây Kinh ép ngậm miệng.

 

Cho đến khi đưa anh về đến khách sạn, anh ấy mới lấy hết can đảm rồi lên tiếng: “Đi uống một ly không?”

 

Anh ấy cảm thấy lúc này Lương Tây Kinh cần một tí men say.

 

Lương Tây Kinh: “Không được.”

 

Anh nhìn đồng hồ: “Cậu ở dưới này chờ tôi một lát, sau đó đưa tôi ra sân bay.”

 

Tần Yến: “???”

 

Anh ấy ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải cậu nói tối mai mới về ư?”

 

Lương Tây Kinh: “Tôi đổi rồi.”

 

Tần Yến ôm một bụng nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của anh, anh ấy chỉ biết gật đầu: “Đi đi.”

 

 

Lương Tây Kinh đổi chuyến bay sang chín giờ tối.

 

Lúc anh đến thành phố Giang đã là mười một giờ đêm.

 

Bước xuống chuyến bay dài đằng đẵng, cảnh đêm mênh m.ô.n.g ập vào mắt.

 

Vẻ mặt Lương Tây Kinh mệt rũ rượi leo lên xe.

 

Tài xế hỏi: “Tổng giám đốc Lương về biệt thự hay sao?”

 

Anh vừa định trả lời, bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó rồi khẽ nói: “Đưa tôi đến Quế Hoa Uyển đi.”

 

“...”

 

Khi đến chung cư của Thi Hảo, đồng hồ đã điểm mười hai giờ khuya.

 

Vào lúc mười giờ rưỡi, cô đã nhắn tin cho anh nói rằng mình chuẩn bị đi ngủ.

 

Lương Tây Kinh nhìn đồng hồ, vừa đi vừa nhắn tin cho cô: “Em ngủ chưa?”

 

Anh gửi tin nhắn đi nhưng không ôm hy vọng gì cả.

 

Có điều khi anh vừa đến đầu cầu thang, cô đã trả lời: “…”

 

Lương Tây Kinh: “?”

 

Thi Hảo: “Bây giờ em cảm thấy lời nói trước kia của anh rất có lý.”

 

Anh nhướng mày, đầu tiên phản ứng lại cô đang nói đến vấn đề gì, sau đó nhếch môi: “Em không ngủ được vì tiếng động trên lầu đúng không?”

 

Thi Hảo: “… Vâng.”

 

Cô thật sự không hiểu tại sao thể lực của cặp tình nhân trên lầu lại tốt đến thế, đồng thời tại sao không lần nào họ chịu đóng cửa sổ lại hết vậy.

 

Lương Tây Kinh: “Vậy làm thế nào bây giờ?”

 

Thi Hảo: “Anh nói xem em có nên lên đó gõ cửa nhắc nhở họ không?”

 

Lương Tây Kinh: “Không thích hợp cho lắm.”

 

Thi Hảo: “Vậy làm thế nào mới phù hợp?”

 

Lương Tây Kinh suy nghĩ vài giây mới nghiêm túc đáp: “Em có thấy lấy đạo của người rồi trả cho người.”

 

Thi Hảo: “?”

 

Lương Tây Kinh: “Anh có thể giúp em.”

 

Thi Hảo nghẹn lời: “… Nhưng anh giúp em kiểu gì?”

 

Lương Tây Kinh: “Em mở cửa đi, anh nói cho em nghe.”

 

Lúc nhìn thấy tin nhắn đó, Thi Hảo cũng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

 

Cô ra khỏi phòng, vào khoảnh khắc vừa kéo cửa ra và nhìn thấy Lương Tây Kinh ngoài cửa, tim cô đã đập như đánh trống.

 

“Anh…”

 

Cô còn chưa nói hết câu thì anh đã ôm cô vào lòng.

 

Anh cúi người, vùi đầu vào cổ cô rồi cọ tới cọ lui giống như một chú mèo hoang vừa tìm thấy nhà: “Thư ký Thi.”

 

Thi Hảo nghe tiếng cọ tới cọ lui của anh bèn mập mờ hỏi lại: “Cái gì?”

 

Lương Tây Kinh lùi về sau hai bước, miệng mỉm cười, hỏi cô bằng thái độ không đứng đắn: “Có muốn anh giúp một tay hay không?”

 

Thi Hảo ngước mắt, đối diện với gương mặt thấm mệt của anh.

 

Cô im lặng mấy giây rồi chủ động giơ tay lên, quàng tay qua cổ anh rồi kéo người xuống.

 

Thi Hảo khập khiễng, ngửa đầu hôn lên môi anh.

 

Khi cô vừa rướn người lên, Lương Tây Kinh đã nghe cô nói: “Lương Tây Kinh, anh không được phép thua đâu đấy.”

Sưu Tầm, 22/01/2025 20:47:07

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện