{{ msgSearch }}

Chương 33

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 886 Chữ 22/01/2025 20:47:07

Không ai biết nguyên do vì sao cả.

 

“Ừm.” Thi Hảo bưng cốc nước ấm trước mặt rồi thong thả uống: “Bà ấy vẫn luôn ở nơi đó.”

 

Ôn Ỷ quan sát cảm xúc của cô: “Quan hệ giữa tổng giám đốc Lương và mẹ của mình không được tốt sao?”

 

Thi Hảo trả lời: “Tớ cũng không rõ lắm.”

 

Cô chưa từng hỏi Lương Tây Kinh về việc này và anh cũng chưa từng nhắc tới mẹ của anh với cô. Hôm sau nhắc lại, anh giống như bị mất trí nhớ, quên hết những gì anh đã nói với cô.

 

Ôn Ỷ hiểu.

 

Cô ấy thở dài: “Quan hệ của thành viên trong nhà hào môn đúng là rắc rối.”

 

Hai người yên lặng giây lát, Ôn Ỷ bèn nhìn người đối diện: “Nếu cậu không yên tâm thì hãy nhắn một tin hỏi thăm xem thế nào.”

 

Thi Hảo trả lời: “Sáng nay tớ đã nhắn rồi.”

 

Ôn Ỷ yên lặng một lúc mới hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Lương có trả lời không?”

 

“Có.” Dù Lương Tây Kinh có bận đến đâu đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ nhín chút thời gian trả lời tin nhắn của cô, chỉ nhanh hay chậm mà thôi.

 

Ôn Ỷ à một tiếng, chống cằm nhìn vào cô: “Vậy cậu thế này là?”

 

“Anh ấy nói đã giải quyết xong chuyện bên đó.” Thi Hảo ngẩng đầu lên: “Nhưng đến tối mai mới về.”

 

Ôn Ỷ đoán mò: “Anh ấy muốn đi thăm mẹ của mình sao?”

 

Thi Hảo đáp: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy sẽ đi.”

 

Sau mỗi lần Lương Tây Kinh thăm mẹ quay về, tâm trạng của anh đều trở nên cực kỳ tệ, nhưng chỉ cần anh đến Bắc Kinh thì đều sẽ dành một vài ngày đến thăm mẹ của mình.

 

Ôn Ỷ đã hiểu nỗi lo của Thi Hảo, cô ấy suy nghĩ giây lát mới thẳng thắn: “Nếu cậu đã lo lắng cho anh ấy như vậy, hay là đến đó xem đi được không? Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, hơn nữa tối mai cả hai người có thể về cùng nhau cũng được đấy.”

 

Thành phố Giang cách Bắc Kinh không xa, chỉ bay một tiếng đồng hồ là đến.

 

Thi Hảo sửng sốt: “Tớ đến Bắc Kinh?”

 

Ôn Ỷ: “Đúng vậy, cậu không muốn đi ư?”

 

“...” Thi Hảo lắc đầu, do dự nói: “Không thích hợp cho lắm.”

 

Ôn Ỷ nghe cô nói vậy bèn ngạc nhiên: “Tại sao không thích hợp? Giờ đang là cuối tuần, mặc dù cậu và tổng giám đốc Lương không công khai mối quan hệ của mình với bên ngoài nhưng dù gì hai người cũng là người yêu của nhau, tại sao cậu đi thăm anh ấy lại không thích hợp chứ?”

 

Thi Hảo bị Ôn Ỷ liên tục hỏi khó, trong thời gian ngắn không thể phản bác lại được.

 

Cô mở miệng, chỉ đành trả lời: “Đột ngột quá.”

 

“Vì bất thình lình nên mới vui đó.” Ôn Ỷ thấy Thi Họa đã hơi xiêu lòng bèn mở điện thoại lên: “Tớ cho cậu coi vé máy bay này.”

 

Động tác của Ôn Ỷ rất nhanh, cô ấy nhanh chóng đến thời gian của chuyến bay: “Vẫn còn vé bay lúc một giờ rưỡi, cậu có muốn đi hay không?” Cô ấy hỏi Thi Hảo: “Nếu đi tớ mua cho cậu.”

 

Thi Hảo nâng mắt nhìn cô ấy, lòng hơi rối loạn nhưng lý trí vẫn còn.

 

Cô im lặng chừng mấy giây, cuối cùng vẫn lắc đầu một cách tỉnh táo: “Tớ không đi.”

 

Bây giờ cô bay qua đó tìm Lương Tây Kinh thì quá làm bừa, nhỡ đâu bị Dương Cao Phi hay đồng nghiệp của cô bắt gặp, cô không thể giải thích được.

 

Mặc dù Thi Hảo có xúc động thật nhưng vẫn biết nguy hiểm nào không nên thử.

 

Hơn nữa cô không hy vọng tất cả cảm xúc của mình đều bị Lương Tây Kinh dẫn dắt.

 

Ôn Ỷ không hề bất ngờ khi nghe câu trả lời của cô, chỉ hơi bất đắc dĩ.

 

Cô ấy nhìn chằm chằm Thi Hảo một lúc lâu sau mới thoát khỏi app mua vé: “Cậu không thể tùy ý một lần được sao?”

 

Thi Hảo mỉm cười đáp: “Chẳng lẽ bây giờ tớ chưa đủ tùy ý hay sao?”

 

Ôn Ỷ hừ nhẹ: “Bây giờ không tính.”

 

Thi Hảo hiểu ý của cô ấy, cô rủ mắt xuống nhìn tách cà phê bên dưới, nhẹ nhàng nói: “Tớ phải để lại đường lui cho chúng tớ.”

 

Ít nhất không thể để người khác phát hiện vào lúc này.

 

Ôn Ỷ cũng biết nỗi khó xử của Thi Họa, cô ấy thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm: “Bây giờ tớ không biết khi đó tớ cổ vũ chuyện của cậu và Lương Tây Kinh là đúng hay là sai nữa.”

 

Thi Hảo nghe vậy bèn cười, đôi mắt cong cong nhìn cô ấy: “Tất nhiên là đúng.”

 

Ôn Ỷ: “Hy vọng là vậy.”

 

Cô ấy sợ Thi Hảo sẽ bị tổn thương.

 

Thi Hảo hắng giọng: “Tớ cảm thấy như hiện giờ đã tốt lắm rồi.”

 

Ít nhất cô cũng từng có được, cô vốn là kiểu người chỉ hưởng thụ trước mắt.

 

Ôn Ỷ không để ý tới cô nữa.

 

 

Bên kia, Lương Tây Kinh xử lý công việc xong xuôi bèn đánh một giấc suốt mấy tiếng đồng hồ rồi mới chuẩn bị ra ngoài.

Sưu Tầm, 22/01/2025 20:47:07

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện