{{ msgSearch }}

Chương 13

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 897 Chữ 22/01/2025 20:47:05

Nhìn đoạn đối thoại của hai người, Thi Hảo lại ngước mắt liếc nhìn người đàn ông sau lưng qua lớp kính một lần nữa.

 

Lương Tây Kinh nhận ra nên cũng ngước mắt lên nhìn lại cô, ánh mắt cực kỳ đứng đắn và bình thản.

 

Trên thực tế thì Lương Tây Kinh có một đôi mắt sâu thẳm và hết sức đa tình. Có khi anh chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng đó nhìn chằm chằm người khác một lúc thôi là đã có thể khiến người ta hiểu sai ý rồi.

 

Ví dụ như giờ phút này, Thi Hảo đang sinh ra ảo giác rằng anh đang quyến rũ mình.

 

"..."

 

Sau mấy giây im lặng, cô quay mặt đi, nhìn về phía tấm bảng hiện số tầng hiện tại.

 

Cô không muốn chui vào cái bẫy mà Lương Tây Kinh bày ra.

 

Một tiếng cười khẽ chợt truyền tới từ phía sau Thi Hảo.

 

Cô làm bộ như không nghe thấy. Lúc thang máy đi đến tầng một, cô quay đầu vừa lễ phép vừa khách khí nói: "Hẹn gặp lại, tổng giám đốc Lương."

 

Lương Tây Kinh: "..."

 

Cửa thang máy chậm rãi khép lại. Lương Tây Kinh cắm hai tay vào túi quần nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh vội vàng đi càng ngày càng xa, môi dần cong lên.

 

Ngày thường đi làm, phần lớn thời gian ở công ty Lương Tây Kinh cực kỳ khiêm tốn. Anh hiếm khi xuống xe hoặc lên xe ở trước cửa công ty. Tài xế thường đợi anh ở bãi đậu xe dưới tầng một. Thi Hảo vô cùng rõ điều này.

 

Vừa mới chào tạm biệt Lương Tây Kinh chừng hai phút, cô lại nhận được tin nhắn anh gửi tới.

 

Lương Tây Kinh: "Tối nay em muốn ăn gì?"

 

Thi Hảo đang định trả lời thì trên màn hình hiển thị cuộc gọi tới từ Ôn Ỷ, bạn cùng phòng thời đại học kiêm bạn tốt của cô.

 

"Cậu tan làm chưa?" Thi Hảo vừa nhấc máy đã nghe được giọng nói mệt mỏi truyền tới từ đầu dây bên kia.

 

Cô cụp mắt xuống, gật đầu chào hỏi đồng nghiệp đi ngang qua rồi vừa thong thả đi về phía tàu điện ngầm vừa trả lời: "Sao thế?"

 

Ôn Ỷ: "Tớ vừa mới nộp xong bản thảo cho cuộc phỏng vấn nặng ký nhất tháng này, hiện tại đang bị tổn thương toàn thân nên muốn thưởng cho bản thân một bữa ăn thật ngon để hồi sức."

 

Hồi đại học Ôn Ỷ học chuyên ngành thông tin và truyền thông, bây giờ là một phóng viên tài chính kinh tế khá có tiếng. Áp lực mà cô ấy gặp phải trong công việc không hề ít hơn Thi Hảo là bao.

 

Nghe Ôn Ỷ nói vậy, Thi Hảo không hề do dự chút nào cười rộ lên: "Cậu muốn ăn gì?"

 

Ôn Ỷ vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tớ còn chưa nghĩ ra. Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ rồi quyết định nhé?"

 

Thi Hảo: "Được."

 

Chỗ cũ mà Ôn Ỷ nói thật ra là một trung tâm thương mại nằm giữa công ty của Thi Hảo và nơi làm việc của cô ấy.

 

Khoảng cách từ chỗ làm của hai người tới trung tâm thương mại này chưa đến năm cây số, vô cùng thuận lợi cho cả hai hẹn gặp nhau đi ăn cơm chung.

 

Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo không quên báo lại cho Lương Tây Kinh: "Tối nay em đi ăn với Ôn Ỷ rồi."

 

Bên kia, sau khi gửi tin nhắn xong Lương Tây Kinh ngồi yên trong xe chờ Thi Hảo trả lời lại.

 

Anh chờ cô một hồi lâu nhưng lại chờ được cuộc gọi của Hứa Thực trước.

 

"Cậu tan làm chưa?" Lương Tây Kinh còn chưa kịp mở miệng, Hứa Thực đã đi thẳng vào vấn đề: "Tối nay cùng ra ngoài làm vài ly không? Tần Yến vừa mới đáp máy bay nửa tiếng trước, một lát nữa sẽ tới ngay."

 

Tần Yến trong miệng Hứa Thực là bạn tốt trong vòng tròn bạn bè của bọn họ. Chẳng qua khác với Lương Tây Kinh và Hứa Thực đều là người thành phố Giang, Tần Yến là người Bắc Kinh.

 

Lương Tây Kinh lạnh nhạt đáp: "Không đi, tôi bận rồi."

 

Hứa Thực hơi sững người rồi nghi ngờ hỏi lại: "Cuối tuần rồi mà cậu còn bận việc gì được?" Anh ấy lẩm bẩm: "Vất vả lắm Tần Yến mới đến đây được một lần."

 

Lương Tây Kinh ừ một tiếng: "Cúp đây."

 

Hứa Thực còn chưa kịp phản ứng, trong điện thoại đã chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.

 

Một phút sau anh ấy lại nhận được tin nhắn từ Lương Tây Kinh: "Tôi đến muộn một chút."

 

Hứa Thực: "?"

 

Anh ấy gửi dấu chấm hỏi qua nhưng Lương Tây Kinh không đáp lại nữa.

 

Hứa Thực gãi đầu một cái, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Anh ấy liếc nhìn người bạn ngồi bên cạnh mình đang tám chuyện tán tỉnh bạn gái, rất khao khát được tiếp nhận tri thức: "Hỏi cậu chuyện này nhé."

 

Anh bạn kia: "Hỏi đi."

 

Hứa Thực sắp xếp lại câu từ một chút rồi cất lời: "Cậu hẹn bạn ra ngoài uống rượu với nhau, một giây trước người bạn đó mới từ chối nhưng một giây sau lại bảo lát nữa đến trễ." Anh ấy dừng một chút rồi nghi ngờ hỏi: "Thì lý do là gì?"

Sưu Tầm, 22/01/2025 20:47:05

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện