Thông tin truyện

[Dịch] bỉ ngạn hoa yêu

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
bỉ ngạn hoa yêu

Tác giả: Bối Tâm

Thể loại: Ngôn Tình , Cổ Đại , Huyền Huyễn , Đoản Văn ,

Trạng thái: Full

[Dịch] bỉ ngạn hoa yêu

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Phong Vân nhìn thấy cảnh tượng thành Dương Châu ngày hôm đó, trước cổng thành, thi thể binh lính Nam Chiêu chất đầy, cả người hắn máu me nhuộm đỏ, tóc tai rũ rượi, vô lực bị người ta trói chặt vào cọc gỗ dựng trước cổng thành phơi nắng. Hắn nhớ rõ, lần giao chiến với Bắc Quốc khi đó, thành Dương Châu thất thủ, hắn là Tướng cầm quân, bị trói chờ chết nơi đó.

 

Hắn thấy nàng, Vân Tư dẫn theo một đoàn quân Tây Vệ, nàng cưỡi ngựa đi đầu, tay cầm trường kiếm, hắn thấy nàng ở giữa bể máu cùng xác chết, liều mạng đem hắn rời đi, kim quang vấn tóc nàng bị chém đứt, ở giữa biển đao thương phiến loạn ấy, tay nàng vẫn ôm chặt hắn không buông. Phải yêu đến nhường nào mới có thể sống chết không rời? Vân Phong đau đớn cuối mặt, không dám nhìn. Ta bật cười đáng sợ "Ta muốn chàng nhớ kỹ, ta muốn chàng biết được, ngày đó ta đã trải qua những gì, ta muốn chàng đời đời kiếp kiếp ghi nhớ thật kỹ"

 

Phong Vân bị Vân Tư ép buộc nhìn thẳng vào ảo ảnh. Hắn thấy nàng dìu hắn đi qua sa mạc nóng cháy da thịt. Hắn thấy nàng vừa khóc vừa đào bới giữa bãi cát mênh mông, cho đến khi tìm được hắn, nàng dùng hai bàn tay rỉ máu ôm lấy hắn, tựa cằm vào trán hắn cười trong nước mắt. Thật ngu ngốc, ngu ngốc đến đáng thương. Phong Vân nghe thấy giọng mình nghẹn lại ở cổ họng, mãi không thể thành lời, hắn chỉ có thể từng chút một gọi tên nàng "Vân Tư...Vân...Tư"

 

Ta không biết là ta đã chết, cho đến khi có người nhắc ta. Ta cũng không rõ người đó là ai, chỉ biết rằng người đó nói rằng ta mang theo chấp niệm quá sâu. Ta có chấp niệm gì mà không thể quên được? Đến ta cũng không rõ nữa.  Ta cũng đã yêu, lại cũng đã hận, chấp niệm trong ta, rốt cuộc là gì đây?
Xem thêm
Thu gọn
Phong Vân nhìn thấy cảnh tượng thành Dương Châu ngày hôm đó, trước cổng thành, thi thể binh lính Nam Chiêu chất đầy, cả người hắn máu me nhuộm đỏ, tóc tai rũ rượi, vô lực bị người ta trói chặt vào cọc gỗ dựng trước cổng thành phơi nắng. Hắn nhớ rõ, lần giao chiến với Bắc Quốc khi đó, thành Dương Châu thất thủ, hắn là Tướng cầm quân, bị trói chờ chết nơi đó.

 

Hắn thấy nàng, Vân Tư dẫn theo một đoàn quân Tây Vệ, nàng cưỡi ngựa đi đầu, tay cầm trường kiếm, hắn thấy nàng ở giữa bể máu cùng xác chết, liều mạng đem hắn rời đi, kim quang vấn tóc nàng bị chém đứt, ở giữa biển đao thương phiến loạn ấy, tay nàng vẫn ôm chặt hắn không buông. Phải yêu đến nhường nào mới có thể sống chết không rời? Vân Phong đau đớn cuối mặt, không dám nhìn. Ta bật cười đáng sợ "Ta muốn chàng nhớ kỹ, ta muốn chàng biết được, ngày đó ta đã trải qua những gì, ta muốn chàng đời đời kiếp kiếp ghi nhớ thật kỹ"

 

Phong Vân bị Vân Tư ép buộc nhìn thẳng vào ảo ảnh. Hắn thấy nàng dìu hắn đi qua sa mạc nóng cháy da thịt. Hắn thấy nàng vừa khóc vừa đào bới giữa bãi cát mênh mông, cho đến khi tìm được hắn, nàng dùng hai bàn tay rỉ máu ôm lấy hắn, tựa cằm vào trán hắn cười trong nước mắt. Thật ngu ngốc, ngu ngốc đến đáng thương. Phong Vân nghe thấy giọng mình nghẹn lại ở cổ họng, mãi không thể thành lời, hắn chỉ có thể từng chút một gọi tên nàng "Vân Tư...Vân...Tư"

 

Ta không biết là ta đã chết, cho đến khi có người nhắc ta. Ta cũng không rõ người đó là ai, chỉ biết rằng người đó nói rằng ta mang theo chấp niệm quá sâu. Ta có chấp niệm gì mà không thể quên được? Đến ta cũng không rõ nữa.  Ta cũng đã yêu, lại cũng đã hận, chấp niệm trong ta, rốt cuộc là gì đây?
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...