Chương 7: Giết ta đi
Trước hang động, một cơn bão tuyết khổng lồ bất ngờ kéo tới, thổi tung những cổ thụ trăm năm xung quanh, làm cho nhiệt độ trở nên buốt rét.
Đột nhiên, một đạo kiếm ảnh màu đỏ máu cùng bóng dáng thiếu niên từ trong bão tuyết bay ra, đâm xuyên qua đám cổ thụ vừa bị thổi tung.
Khi bão tuyết biến mất, vô số hạt tuyết nhẹ rơi trên đầu, Trần Viễn Phương giữ chặt thanh kiếm với dòng linh lực hoa bỉ ngạn chảy xung quanh, rồi quay đầu nhìn lại phía sau.
Những cổ thụ vừa b·ị đ·âm xuyên qua vẫn đang lơ lửng giữa không trung, nhưng chúng không hề chịu bất kỳ tác động nào, vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu.
Tuy nhiên, khoảnh khắc ánh mắt của Trần Viễn Phương rực lên ánh đỏ, những cổ thụ bắt ngờ nổ tung thành từng mảnh, mỗi mảnh cổ thụ rơi ra vô cùng đều, không hề sai lệch một ly một tấc nào.
Trong suốt một năm qua, Trần Viễn Phương đã bước vào giai đoạn Đại Thành trong kiếm pháp Tuyệt Sát Kiếm Tuyết, tổn thương mà kiếm pháp này gây ra sẽ ảnh hưởng từ bên trong, từ bên trong phá hủy ra bên ngoài.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra chưa đến ba giây, có thể thấy tốc độ ra chiêu của hắn cực kỳ nhanh, thậm chí những cổ thụ b·ị đ·ánh xuyên qua phải mất một khoảng thời gian ngắn để theo kịp tốc độ ra chiêu và bị phân thành từng mảnh.
"Phù..." Trần Viễn Phương thở nhẹ một hơi, chậm rãi tiến về phía hang động. "Hôm nay luyện đến đây thôi, cứ cảm thấy sẽ có người tiến vào rừng tuyết, không được để họ phát hiện ra ta đang sống ở đây."
Còn chưa bước tới cửa hang động, thanh âm sột soạt hỗn tạp bỗng vang vọng xung quanh, rồi bỗng nhiên một bức tường linh lực từ đâu xuất hiện chặn lấy lối vào hang động.
Thái Âm Sát Lục Trận!
Trong nháy mắt, bầu trời bên trên bị mặt trăng che khuất, màn đêm buông xuống bao phủ lấy không gian xung quanh Trần Viễn Phương, chỉ thấy ánh trăng chiếu sáng đúng vào vị trí hắn đang đứng.
Sau đó, vô số ngôi sao lấp lánh hiện lên khắp màn đêm, lấy Trần Viễn Phương làm trung tâm, toàn bộ nhanh chóng tập hợp về phía hắn.
Thái Âm Sát Lục Trận là đạo thuật thượng phẩm chỉ những đệ tử tinh anh trong Minh Nguyệt Thần Tông được phép tu luyện, mà để luyện đến Đại Thành phải mất từ ba đến năm năm trở lên.
Đối với các thiên tài tu luyện thì thời gian có thể sớm hơn, còn đối với những tu hành giả bình thường thời gian sẽ lâu hơn.
Trần Viễn Phương quay đầu nhìn lại, trên trời xuất hiện hai mươi lăm nữ tử cùng chung biểu tượng bán nguyệt ngay giữa trán.
"Thật sự là Thái Âm Sát Lục Trận của Minh Nguyệt Thần Tông?"
Hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, đám người Minh Nguyệt Thần Tông này ở phương Nam, muốn đi tới phương Bắc cũng phải mất ít nhất nửa tháng.
Ngoài ra còn có một phương thức di chuyển nhanh hơn, đi vào truyền tống trận. Nhưng buộc phải đặt hai truyền tống trận ở hai phía, có lẽ bọn hắn đã đặt truyền tống trận ở nơi bí mật nào đó.
Chẳng qua, tài nguyên tu luyện ở phương Nam rõ ràng nhiều hơn phương Bắc, điều kiện khí hậu thoáng đãng, lại còn là vùng đất tồn tại Thái Hư Tháp, nơi tu luyện đẳng cấp cao nhất, người muốn tiến vào không hề dễ dàng.
Lúc này, Trần Viễn Phương biết rõ bản thân đang trong tình thế hiểm nguy, người thi triển Thái Âm Sát Lục Trận phải có cảnh giới Ngưng Thần cảnh, hoặc cao hơn một đại cảnh giới.
Xem ra cơ hội của ta tới rồi!
Ánh mắt Trần Viễn Phương thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đạo sư của Minh Nguyệt Thần Tông, nói: "Các ngươi đang muốn g·iết ta sao?"
Một nữ đệ tử bỗng bay tới bên cạnh đạo sư, lẩm bẩm: "Bạch đạo sư, trên người hắn ta có điểm bất thường, giống như quỷ vật vậy."
"Quỷ vật?" Bạch đạo sư có chút ngạc nhiên, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn Phương rồi nhìn lại đồ đệ bên cạnh. "Ngươi từng đối đầu với không ít quỷ vật, chắc hẳn cảm nhận được đặc trưng, cũng như điểm bất thường trên cơ thể chúng, tốt nhất ngươi và những người phía sau nên đề cao cảnh giác, đừng để hắn có cơ hội đột kích."
Nữ đệ tử gật gật đầu, nhanh chóng quay lại truyền đạt cho đám đệ tử xung quanh, trong lòng nàng cũng bất chợt hiện lên cảm giác xấu.
Bạch đạo sư nhíu mày, thu hẹp Thái Âm Sát Lục Trận lại gần hơn, loại đạo thuật này một khi đã nhắm tới mục tiêu, đối phương sẽ không thể dùng bất cứ thuật pháp nào để trốn thoát.
Cho dù là Thuật Độn Thổ, hay Thuật Thuấn Di, thậm chí tuyền tống trận cũng đều không thể thoát khỏi, ngoại trừ cảnh giới của kẻ đó cao hơn người thi triển, bằng không chỉ như cá nằm trên thớt.
Mà Thái Âm Sát Lục Trận được thu hẹp, đồng nghĩa với việc Bạch đạo sư muốn ép c·hết Trần Viễn Phương, đã dồn hắn vào đường cùng rồi.
Nhưng khi nghe thấy lời nói có vẻ ngông cuồng từ hắn, cũng như sự quỷ dị trên người hắn mà đệ tử vừa nhắc, khiến Bạch đạo sư băn khoăn.
Bạch đạo sư trầm tư một hồi, bỗng liếc nhìn xuống, trầm giọng nói: "Bạch Thu Thiền ta trước nay chưa từng g·iết người không có lý do. Vì để ngươi được c·hết minh bạch, ta nói luôn cho ngươi biết lý do, ngươi chính là kẻ đã g·iết hết đám dị thú ngoài kia đúng không?"
Trần Viễn Phương ngạc nhiên trước lời này, ma đạo g·iết người cũng cần lý do sao?
Hắn tặc lưỡi, sau đó liếc nhìn lên trên, bình tĩnh đáp: "Đúng như những gì ngươi nói, ta chính là kẻ đã g·iết hết đám dị thú ngoài kia..."
Còn chưa dứt câu, ngôi sao xung quanh Thái Âm Sát Lục Trận hoá thành những mũi kiếm sắc nhọn, trực tiếp đâm vào trung tâm.
Trần Viễn Phương lạnh lùng nhìn vô số mũi kiếm lao vào cơ thể mình, từng cái đâm xuyên qua các bộ phận trên cơ thể, để lại lỗ thủng tương đối lớn.
Có điều, mọi bộ phận đều chịu thương tổn nặng nề, chỉ có phần ngực là không chịu bất cứ tác động nào, mũi kiếm đâm vào đều b·ị đ·ánh bật ra, hóa thành bụi trắng.
Khi những mũi kiếm dừng lại giữa không trung, trên đầu Trần Viễn Phương xuất hiện thanh kiếm khổng lồ, nó hóa thành mười ba đạo kiếm khí bao vây bốn phương tám hướng xung quanh hắn.
Đồng thời vô số sợi xích cứng cáp từ khắp nơi xung quanh quấn lấy cơ thể đầy lỗ thủng của Trần Viễn Phương, siết chặt hắn lại, không chừa bất kỳ vị trí nào.
Lập tức, mười ba đạo kiếm khí khổng lồ từ bốn phương tám hướng đâm vào trung tâm Thái Âm Sát Lục Trận, chính là vị trí Trần Viễn Phương đang đứng bất động, mỗi một đạo kiếm khí đều đâm xuyên vào, cắt đứt toàn bộ những thứ nó đi qua.
...
Ánh sáng dần được tái hiện lại, màn đêm tăm tối chậm rãi tan biến, Thái Âm Sát Lục Trận cũng theo đó biến mất.
Bạch đạo sư vô cảm nhìn xuống những bộ phận con người nằm rải rác bên dưới nền tuyết, thậm chí có những phần còn nát be bét, đến xương cũng chẳng thấy.
Tuy nhiên, không thấy bất kỳ một giọt máu nào tồn đọng bên dưới nền tuyết, ngay cả những bộ phận bị cắt đứt đều không có máu chảy ra, giống như đây không phải cơ thể của con người, cũng chẳng phải cơ thể dị thú.
Hơn nữa, điều khiến Bạch đạo sư kinh ngạc hơn hết, chính là phần đầu của Trần Viễn Phương, nó lăn lóc được một đoạn rồi dừng lại, ánh mắt cùng khuôn mặt như thể vẫn còn sống, đang nhìn chằm chằm về phía nàng.
"Cái thứ quái quỷ gì vậy? Cho dù là quỷ vật đi chăng nữa, thì cũng không thể sống nổi trước sát chiêu này của ta, hắn vậy mà vẫn còn cười được, dù đầu đã lìa khỏi cổ?"
Bạch đạo sư lẩm bẩm nhìn hắn nhếch mép cười, ánh mắt hiện lên vẻ chán chường, miệng còn đang mấp máy, như muốn nói lời gì đó.
Đám đệ tử phía sau không hiểu đang xảy ra tình huống gì, chỉ là không dám manh động, bình tĩnh chờ đợi hiệu lệnh tiếp theo từ Bạch đạo sư.
Đột nhiên, thanh âm phát ra từ miệng Trần Viễn Phương vang vọng vào tai đám người Minh Nguyệt Thần Tông.
"Giết ta đi!"
"Giết ta đi!"
"Giết ta đi!"
Một câu nói được lặp đi lặp lại ba lần, ánh mắt chán chường chuyển thành ánh mắt đau khổ, nụ cười trên môi cũng dần trở nên nghiêm túc hơn.
Trong cái tiết trời giá lạnh, tuyết trắng không ngừng rơi trên đầu, bám dính vào cơ thể, giọng nói trầm lặng từ một cái đầu phát ra, làm cho đám người đang lở lửng trên bầu trời run rẩy.
Bọn họ run rẩy không phải vì tiết trời lạnh giá, mà run rẩy vì sợ hãi, sợ hãi trước khung cảnh quỷ dị đang hiện ra trong tầm mắt.
Làm thế nào một người bị phá hủy đan điền, đạo mạch bị cắt đứt, ngay cả đầu cũng lìa khỏi cổ, nhưng vẫn có thể nói chuyện, còn nói một cách vô cùng bình tĩnh?
"B- Bạch đạo sư, tu hành giả Ngưng Thần cảnh có thể ngưng tụ thần thức, khi bản thể bị phá hủy, thần thức sẽ tìm tới một thân thể nào đó rồi đoạt lấy thân thể họ. Bạch đạo sư là Ngưng Thần cảnh tầng tám, chắc chắn hiểu rõ điều này hơn ai hết, nhưng tình huống này lại không giống như hắn ta đang ở Ngưng Thần cảnh, bởi ý thức và linh hồn của hắn vẫn đang tồn tại. Cho dù tu sĩ ma đạo chúng ta chuyên về việc đoạt xác phục sinh, cũng chưa từng thấy qua người nào vẫn còn sống sau khi chịu hàng tá thương tổn, mà mỗi thương tổn đều nhắm chuẩn vào điểm yếu chí tử như hắn..."
Một đệ tử giọng run rẩy hướng về Bạch đạo sư nói, càng nói ra, tinh thần nàng càng trở nên suy sụp, có một loại cảm giác về c·ái c·hết hiện ra trong tâm trí nàng, khiến nàng gặp khủng hoảng về tinh thần trầm trọng.
Bạch đạo sư niệm linh lực lên đầu ngón tay, nhanh chóng truyền dẫn tới chỗ đệ tử đang run rẩy sợ hãi, khiến nàng b·ất t·ỉnh ngay lập tức. "Ngươi nên ngủ một giấc, bằng không tinh thần sụp đổ hoàn toàn, cũng triệt đi con đường tu hành của ngươi."
"Linh lực trên người hắn chỉ so được với tu hành giả Khai Mạch cảnh, Ngưng Thần cảnh gần như không có khả năng, chuyện này chắc chắn liên quan tới quỷ vật." Bạch đạo sư cau mày, nhìn lại đám đệ tử, bình tĩnh nói: "Các ngươi rời khỏi đây trước đi, đến điểm truyền tống trận bí mật của chúng ta, lập tức quay về báo cho chưởng môn biết. Nếu ngài ấy thu thập được con quỷ vật đặc biệt này, nhất định Minh Nguyệt Thần Tông chúng ta sẽ đứng đỉnh Đại Việt quốc, thậm chí thống trị toàn bộ Linh Lung đại lục!"
"Rõ!" Đám đệ tử đồng thanh đáp, nhanh chóng dẫn theo đồng môn đang b·ất t·ỉnh hướng ra ngoài rừng tuyết.
Lúc này, Trần Viễn Phương vẫn liên tục lẩm bẩm "Giết ta đi!" khi nghe thấy lời nói của Bạch đạo sư và chứng kiến đám đệ đang muốn rời khỏi rừng tuyết, hắn không còn lẩm bẩm nữa, đầu óc bắt đầu điên đảo, vô số suy nghĩ không thuần túy xâm nhập vào tinh thần.
Không được, không được, thiên hạ này sẽ đại loạn!
"Mẹ kiếp! Ta nói ngươi g·iết ta đi, tại sao còn không chịu ra tay?" Trần Viễn Phương tức giận hét lớn.
Bạch đạo sư vô tình vô cảm, bỏ ngoài tai lời nói của hắn, đồng thời thi triển lại Thái Âm Sát Lục Trận, nhốt hắn vào trong lồng giam cứng cáp.
"Đừng hú hét như đám khỉ nữa, ngoài kia người muốn sống sót nhiều vô số kể, ngươi may mắn không c·hết, lại còn không biết trân trọng?"
Trần Viễn Phương cắn chặt môi, "May mắn? Ngươi cho rằng đây là may mắn sao?" Hắn bắt đầu lay động đống thịt nát xung quanh cơ thể, khiến chúng rung động dữ dội, dần dần di chuyển về phần ngực vẫn còn nguyên vẹn, vừa thực hiện thao tác vừa nói với giọng điệu khinh thường: "Ngươi đã có cơ hội g·iết c·hết ta, lẽ ra ngươi nên thực hiện điều đó, chứ không phải chờ ngươi đến thu thập ta như một vật thử nghiệm. Trước đây có người nói với ta, nhân loại vốn dĩ tham lam, luôn vì lợi ích trước mắt mà bỏ ngoài tai lời cảnh báo, ta cảm thấy lời này không đúng, bởi vì có người này thì cũng sẽ có người kia, không ai giống ai cả, nên chẳng thể đánh đồng với nhau. Bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy lời nói đó rất đúng, con người thật sự tham lam và ngu xuẩn."
Từ phần ngực, vô số sợi máu phóng ra, đâm vào đống thịt nát, kéo chúng về một chỗ, hai tay và chân bắt đầu mọc ra, đan điền được tái sinh, toàn bộ cơ thể gần như hồi phục hoàn toàn, chỉ còn duy nhất phần đầu vẫn còn nằm bên dưới mặt tuyết.
Bạch đạo sư lắng nghe lời nói khinh thường phát ra từ phần đầu, rồi kinh ngạc khi thấy cơ thể hắn phục hồi về nguyên vẹn, mọi thương tổn gây ra trước đó đều biến mất không một vết tích.
Sau đó, cơ thể không đầu di chuyển tới vị trí cái đầu nằm dưới mặt tuyết, nhặt nó lên gắn vào cổ, thô bạo chỉnh sửa cho ngay ngắn, một kẻ vừa b·ị đ·ánh cho tan nát giờ đây đã trở về hình dạng ban đầu, như thể chưa từng gặp vấn đề gì.
"C- Chuyện này sao có thể? Bạch đạo sư kinh ngạc, nhưng thay vì sợ hãi, nàng lại cảm thấy vô cùng phấn khích, ánh mắt cùng khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức. "Tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời! Với khả năng tái sinh siêu phàm như thế này, nói không chừng lão tổ của chúng ta có thể hồi sinh, Linh Lung đại lục sớm muộn gì cũng thuộc về Minh Nguyệt Thần Tông...!"
Hả?
Hả?????????
Cơ thể, cơ thể của ta bị phân thành từng mảnh rồi?
Chuyện quái quỷ gì... vậy?
Trong nháy mắt, bão tuyết bao trùm lấy phạm vị vài dặm xung quanh, Bạch đạo sư chỉ thấy từng bộ phận trên cơ thể bị phân thành từng mảnh, mà không rõ tại sao bản thân lại nhìn thấy được từ phía trước, chứ không phải từ trên xuống.
Nhưng khi cơn bão tuyết đi qua, Bạch đạo sư rốt đến cùng vẫn không thể biết lý do, bởi vì nàng đ·ã c·hết rồi, và trở thành thần thức lơ lửng bên cạnh Trần Viễn Phương.
Ngay khi muốn chạy trốn khỏi nơi này, từ phần ngực Trần Viễn Phương bỗng xuất hiện vô số hoa bỉ ngạn, chúng quấn lấy thần thức của Bạch đạo sư.
"Không, không được, thả ta ra, thả ta ra..."
Rất nhanh, thần thức bị hoa bỉ ngạn quấn lấy được đưa vào trong ngực Trần Viễn Phương, giọng nói tha thiết cầu xin của Bạch đạo sư cũng biến mất, còn hắn thì cảm nhận được một nguồn lực lượng khổng lồ đang dâng trào khắp toàn thân.
"Suốt một năm qua ta nghĩ đến rất nhiều thứ, ban đầu ta muốn c·hết, muốn được giải thoát khỏi bỉ ngạn quỷ, thứ suy nghĩ này vẫn luôn là mục tiêu ta hướng tới, trở thành điều không thể thay đổi. Có lẽ do ta chưa thể kiểm soát được bỉ ngạn quỷ nên mới mong muốn được c·hết, như thế sẽ không làm hại tới thế gian, tới những người vô tội ngoài kia. Nhưng mà, cho đến hiện tại, ta cảm thấy việc bản thân c·hết đi chỉ vì trong người có quỷ vật thật sự không đáng. Đám người này vừa không có năng lực g·iết ta, lại còn muốn thu thập ta, biến ta thành thứ gì đó giúp chúng thực hiện kế hoạch thâu tóm toàn bộ thiên hạ này. Ta thà bị tứ mã phanh thây, thần hồn tan vỡ, vĩnh viễn chìm trong dòng sông thời gian, còn hơn là trở thành một con rối chịu người kiểm soát!"
Xung quanh Trần Viễn Phương nổi lên linh lực bỉ ngạn cuồn cuộn, bão tuyết liên tục kéo tới, thanh âm dồn dập điên cuồng vang vọng khắp chốn, lập tức đuổi theo đám người Minh Nguyệt Thần Tông vừa mới bỏ trốn.
"Nếu các ngươi không g·iết ta, vậy thì ta g·iết các ngươi!"