{{ msgSearch }}

Chương 20: Trung tâm bí cảnh

Bất Tử Tại Tu Tiên Giới Quỷ Dị (c)

Thụy Bất Thụy 2349 Chữ 23/11/2024 06:21:30

Chương 20: Trung tâm bí cảnh

Bên dưới chân núi, Trần Viễn Phương ẩn trong bão tuyết di chuyển liên tục về phía trung tâm bí cảnh.

Đường vào trung tâm chỉ có ở dưới chân núi, nhưng do không tìm thấy chìa khóa nên ai nấy đều chỉ muốn tìm kiếm tài nguyên trên núi tuyết, hoặc tìm một nơi nào đó an toàn tiến hành tu luyện.

So với linh khí bên ngoài bí cảnh, linh khí bên trong bí cảnh vô cùng nồng đậm, tốc độ tu luyện tăng gấp mấy lần, lại có những nơi phù hợp với cả năm loại ngũ hành linh căn, gần như là nơi tu luyện tốt nhất dành cho tu hành giả.

Đương nhiên càng vào sâu bên trong, đặc biệt là khu vực trung tâm bí cảnh, linh khí càng nồng đậm hơn, dày đặc hơn, tốc độ còn nhiều hơn mấy lần so với ngoài rìa bí cảnh. Ai may mắn được tu luyện trong khu vực trung tâm, chắc chắn khi ra ngoài cảnh giới cùng lực lượng của bản thân tăng tiến vượt trội.

Lúc này, trung tâm bí cảnh chỉ còn cách một đoạn ngắn, thú triều đuổi theo phía sau đều bị Trần Viễn Phương g·iết dần, những con dị thú nào dám tiến lại gần khu vực xung quanh hắn trăm trượng đều bị ngũ mả phanh thây.

Dù sao hắn cũng cần hồi phục một phần thể lực, g·iết đám dị thú rồi hấp thụ lực lượng của chúng là phương pháp đơn giản nhất, tiện lợi mà không gặp bất cứ vấn đề phát sinh nào.

Rất nhanh, hắn cuối cùng cũng tới trước trung tâm bí cảnh, nơi này có một cánh cửa lớn đang hé mở một phần, bên ngoài không thể nhìn thấy dù chỉ một chút ánh sáng bên trong, dường như phải tiến vào mới biết rõ được bên trong chứa đựng điều gì.

"May mà trước đó bảo Tiểu Hắc Kê vào trước mở đường, xem như không mất thời gian mở cửa hay kích hoạt phong ấn, bây giờ chỉ cần tăng tốc tiến vào rồi đóng cửa lại là được!"

Trần Viễn Phương lẩm bẩm nhìn về phía sau, khoảng cách của thú triều tương đối gần, nhưng không thành vấn đề đối với hắn.

Lập tức, hắn men theo bão tuyết cuồn cuộn tiến vào cánh cửa trung tâm bí cảnh với tốc độ vô cùng nhanh, đồng thời dùng bão tuyết ngăn cản tốc độ di chuyển của thú triều.

Sau khi bước vào cánh cửa trung tâm bí cảnh, hắn dùng lực nhanh chóng đóng mạnh cửa lại, ngăn cách hoàn toàn giữa bên trong và bên ngoài.

Bản thân hắn đang nắm giữ chìa khóa nên có thể ra vào một cách dễ dàng, không lo sợ cánh cửa đóng lại, cũng như dị thú bên ngoài có thể tiến vào.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu bình tĩnh lại, tập trung nhìn về phía trước, khung cảnh của trung tâm bí cảnh lập tức hiện ra.

Thoạt nhìn, nơi này giống như hành lang dẫn đến một cung điện khổng lồ, trên các vách tường đều treo nhiều đèn dầu, chiếu rọi một con đường duy nhất dẫn vào khu vực trung tâm.

Trần Viễn Phương nhanh chóng di chuyển theo hành lang, hướng đến khu vực trung tâm, suốt dọc đường đều không gặp bất cứ trở ngại nào, đến cả một loài côn trùng cũng chưa thấy xuất hiện.



Hơn nữa, nếu nhìn kỹ vào các vách tường và cột đá, có thể thấy rất nhiều rong rêu, vết bẩn bám vào, tựa hồ đã nhiều năm rồi chưa một ai lau dọn xung quanh.

"Mà cũng đúng thôi, muốn tiến vào trung tâm bí cảnh cần phải sở hữu chìa khóa, nhiều năm như vậy chỉ mình ta tìm được chìa khóa cuối cùng, hiển nhiên xung quanh bụi bẩn bám đầy là điều dễ hiểu."

Chẳng qua, cho dù có người tìm ra chìa khóa trước hắn, cũng chẳng ai rảnh rỗi đến nỗi đi lau dọn những vết bẩn này, thay vào đó dành thời gian tu luyện, như vậy chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều.

...

Một tòa cung điện khổng lồ hiện ra trước mắt Trần Viễn Phương, ở phía trước còn có một cánh cổng, bên trên ghi rõ dòng chữ: "Cung Điện Yêu Vương."

"Yêu Vương? Chính là Yêu tộc viễn cổ đã tuyệt tích vạn năm trước sao?'

Trần Viễn Phương có chút kinh ngạc, không ngờ trung tâm bí cảnh Tuyết Chi Sơn lại là khu vực sinh sống của Yêu Vương, thủ lĩnh Yêu tộc, chủng tộc đã biến mất vào dòng sông lịch sử, vạn năm nay chưa một ai nhìn thấy hình dáng của chúng, đến cả chút thông tin cũng chưa từng nghe qua.

"Chuyện quá khứ không đáng bận tâm, trước tiên tìm kiếm phúc địa đã."

Hắn liếc nhìn bốn phương tám hướng, nơi này quỷ dị lạ thường, bỉ ngạn ngập tràn khắp các ngỏ ngách, đến cả ngai vàng bên trên cũng mọc lên rất nhiều hoa bỉ ngạn, nhìn kỹ chẳng khác gì vườn hoa bỉ ngạn.

Cảm thấy càng ở đây lâu tinh thần càng mất khống chế, hắn lập tức di chuyển đến một trong hai cánh cửa nằm phía sau ngai vàng, xung quanh không có gì ngoài vàng bạc châu báu nên không cần thiết phải ở lại.

Chạm vào cánh cửa, ngay lập tức không gian bên trong hiện ra trước mắt, một cái thác nước đổ xuống hồ nước xanh tinh khiết, một loài cổ thụ kỳ lạ với những quả chín tỏa ra hương thơm ngào ngạt mọc ngay giữa hồ nước.

Nhìn kỹ phía sau còn xuất hiện một khu vực tương tự vực sâu vô tận, trông cực kỳ đáng sợ, lại có cảm giác như ai đó đang tồn tại ở bên dưới, nhưng không cảm nhận được điều gì.

Trần Viễn Phương không nghĩ ngợi nhiều, lập tức tiến vào bên trong, chứng kiến Tiểu Hắc Kê đang ngồi trên đỉnh cổ thụ, liên tục cắn nuốt mấy loại quả kỳ lạ vào bụng, linh lực cuộn trào tản phát xung quanh nó vô cùng nồng đậm.

"Đây chắc chắn là linh thủy rồi, màu sắc không bị pha trộn hỗn tạp, chẳng có chút cặn nào đọng lại bên dưới hồ nước, lại liên tục được thác nước bên trên đổ xuống, khó trách loài cổ thụ này phát triển lạ thường."

"Nhưng mà, linh thủy còn có thể chảy ngược lên trên sao?"



Trần Viễn Phương ngạc nhiên khi nhìn thấy bên cạnh thác nước xuất hiện một cái thác nước chảy ngược, thay vì chảy xuống thì nước lại chảy ngược lên trên, hơn nữa trên đó còn có khu vực khác, chắc hẳn tài nguyên bên trên còn cao cấp hơn.

Hắn chậm rãi phóng lên cổ thụ kỳ lạ, hái một quả bên trên, thậm chí chưa ăn hay luyện hóa mà đã cảm nhận được linh lực tuôn trào dữ dội bên trong.

"Nếu mang hết cả cổ thụ này về rồi hấp thụ dần dần, có lẽ tốc độ tu luyện chỉ có tăng cao chứ không suy giảm."

Trong đầu hắn lập tức hiện ra suy nghĩ này, đương nhiên dù là ai cũng sẽ nghĩ như hắn, một thứ tốt thế này không mang về tiếp tục sử dụng trong thời gian dài thì thật sự quá phí phạm rồi.

Hơn nữa, hắn càng muốn lấy hết hồ linh thủy này mang về, dùng nó nuôi dưỡng cổ thụ, có thể tận dụng vô hạn khả năng của loài cổ thụ này, vả lại tu luyện trong linh thủy càng giúp gia tăng nhanh cảnh giới, một công đôi việc.

Chẳng qua, lấy hết thì quá tham lam, mà cũng không đủ khả năng để lấy hết, các loại bình chứa không thể chứa quá nhiều, thậm chí nhiều nhất chỉ lấy được một phần linh thủy trong hồ.

"Dù sao bấy nhiêu cũng đủ rồi, phải tìm hiểu xem bên trên còn bao nhiêu loại tài nguyên, nếu có phúc địa cao cấp hơn thì tốt quá rồi."

Trần Viễn Phương mặc kệ Tiểu Hắc Kê đang ăn quả chín trên cổ thụ, hắn bậc nhảy lên các tảng đá, leo lên trên thác nước, mở to mắt nhìn quan cảnh chung quanh.

Chỉ thấy một hồ linh thủy lớn luân chuyển lên xuống, xung quanh mọc lên rất nhiều loài cổ thụ kỳ lạ, mỗi quả đều có màu sắc khác nhau, nhưng hương thơm không khác so với loại quả bên dưới,

Tuy nhiên, hồ linh thủy này quỷ dị lạ thường, rõ ràng mặt nước trong xanh tinh khiết, gần như chẳng thấy một hạt bụi nào bám lên trên, lại tĩnh lặng như thể không bị tác động bởi gió hay ngoại lực tác động lên.

Hơn nữa, mặt hồ chỉ nhìn thấy được ba thước, còn sâu bên dưới không thể nhìn thấy, tựa hồ có thứ gì đó che khuất một phần linh thủy bên dưới, ngăn cách người khác tiến vào.

"Từ lúc bước vào cánh cửa đã thấy nơi này tràn ngập quỷ dị, bất cứ đâu cũng có thể cảm nhận được ai đó đang ở gần, ta tốt nhất không nên tìm hiểu sâu xa, dù sao cũng chẳng phải chuyện bản thân nên quan tâm."

Vốn dĩ Trần Viễn Phương là người không thích tọc mạch về chuyện của người khác, hay tò mò quá mức về mọi chuyện, hắn chỉ đơn giản là muốn tu hành bình thường, không bị vướng bận bởi những thứ không liên quan.

Quan trọng hơn hết, cho dù Yêu Vương thật sự tồn tại bên trong hồ linh thủy cũng không thể g·iết được Trần Viễn Phương, hoặc do hắn suy nghĩ thế, bởi sự bất tử mà hắn nhận được còn không bị hấp thụ, gần như là thực thể quyền năng nhất.

Dĩ nhiên nếu Yêu Vương xuất hiện và g·iết được hắn thì lại càng tốt, hợp với một trong hai mong muốn của hắn, chuyện này xem như giúp, chứ không phải hại hắn.



Trần Viễn Phương cởi hết quần áo, sau đó tiến vào hồ linh thủy, ngăm mình bên trong, lập tức cảm nhận được linh khí cuộn trào xung quanh cơ thể, đồng thời linh lực trong đan điền cũng như trong lồng ngực, nơi bỉ ngạn quỷ tồn tại dao động dữ dội, thôi thúc hắn nhanh chóng tu luyện.

"Quả nhiên linh khí trong hồ linh thủy này tốt hơn gấp mấy lần so với bên dưới, xem ra ta tìm đúng chỗ tốt rồi, tiện thể hấp thụ luôn vài loại quả trên mấy loại cổ thụ kia, phỏng chừng tốc độ luyện sẽ tăng nhanh thêm nhiều lần nữa!"

Trần Viễn Phương dùng linh lực dẫn vài loại quả trên cổ thụ kéo về chỗ bản thân, lập tức cắn nuốt vào bụng, bắt đầu vận chuyển Hàn Băng Hỗn Nguyên Công.

Trong nháy mắt, nguồn linh khí khổng lồ từ bốn phương tám hướng bay tới chỗ hắn, tạo thành dòng chảy lưu chuyển xung quanh, một phần linh khí chuyển hóa thành linh lực đi vào đan điền, phần còn lại đi vào lồng ngực, bị bỉ ngạn quỷ hấp thụ.

"Chỉ tu luyện được hơn sáu ngày nữa trong bí cảnh, bỏ phí đống tài nguyên này thật sự quá đáng tiếc." Trần Viễn Phương vận chuyển được một lúc bỗng dừng lại lẩm bẩm, tốc độ tu luyện của hắn tăng nhanh vượt trội, điều này khiến hắn muốn nhiều hơn. "Nếu có ít thời gian như thế, vậy thì tu luyện trong một lần hết sạch đống quả đó đi!"

Trần Viễn Phương nảy ra một ý định táo bạo, việc hấp thụ quá nhiều linh khí, chuyển hóa chúng thành linh lực trong một lần có thể gây ra quá tải, nhẹ thì đan điền vỡ nát, mất đi khả năng tu luyện, nặng thì thịt nát xương tan, c·hết trong tức khắc.

Nhưng mà, hắn sở hữu vô tận đan điền, bỉ ngạn quỷ lại hấp thụ một phần linh lực đã chuyển, đồng nghĩa với việc hấp thụ càng nhiều linh khí xung quanh, rồi chuyển hóa thành linh lực hoàn toàn không xảy ra chút tác dụng phụ nào đối với hắn, ngược lại càng tăng tốc độ tu luyện lên mức tối đa.

Đã tu luyện, thì phải tu luyện tốt nhất khả năng có thể, càng không nên phí phạm tài nguyên!

Ngay sau đó, toàn bộ quả trên cổ thụ bay về phía Trần Viễn Phương, hắn dùng lực ép nát chúng thành nước rồi uống hết toàn bộ vào trong bụng, sau đó nhanh chóng vận công.

Lúc này không gian xung quanh cung điện rung chuyển dữ dội, ngay cả hồ linh thủy vốn tĩnh lặng như tờ, giờ đây đã bắt đầu bị kinh động, không ngừng xoay chuyển, tạo thành vòng xoáy bao quanh hắn.

Đồng thời, linh khí bay về phía hắn như vũ bão, chúng xâm nhập vào vòng xoáy linh thủy, rồi lập tức chuyển hóa thành linh lực, di chuyển vào đan điền và lồng ngực.

...

Một bên khác, đối diện cánh cửa Trần Viễn Phương bước vào, lúc này Chu Minh Khải đang tu luyện một mình trong hồ linh thủy, đột nhiên xung quanh rung chuyển thô bạo, linh khí vốn đang được hắn chuyển hóa bỗng chốc bay đi, chỉ chừa lại một phần nhỏ linh khí.

"Con mẹ nó, lão tử mới tu luyện chưa bao lâu, còn chưa cảm nhận hết linh khí dồi dào đã bị người khác c·ướp mất rồi?"

"Đáng ghét, không thể để hắn ta chiếm hết tài nguyên, ta cũng phải tu luyện, cố gắng thu lại đống linh khí đang b·ị c·ướp đi!"

Chu Minh Khải bắt đầu vận công, hắn tu luyện là Hàn Băng Chi Nhiên, một loại công pháp trung phẩm, kém hơn Hàn Băng Hỗn Nguyên Công, chính vì thế không thể hấp thụ lại được dòng linh khí đang bay đi.

"Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo!"

Sưu Tầm, 23/11/2024 06:21:30

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện