{{ msgSearch }}

Chương 105: Đấu Pháp.

Bất Diệt Kinh (c)

Cổ Diệp 1656 Chữ 31/12/2024 22:30:23

Chương 105: Đấu Pháp.

Trương Phàm lập tức tới đó, dù sao bây giờ dựa vào thủ đoạn của hắn có thể cởi mây vượt gió tốc độ cực nhanh, hắn tin tưởng dựa vào pháp lực của mình thì di chuyển cũng không thua kém gì hư không di chuyển là bao nhiêu.

Trong lúc này hắn bước đi trong gió như một con thiên long bay múa trên bầu trời, tốc độ di chuyển trên hư không đi mây về gió không gian bên trong không hề để lại chút nào pháp lực ba động.

Mắt trái Trương Phàm hiện lên màu xanh sắc bén sinh cơ dấu ấn, mắt phải con ngươi hiện lên màu đỏ hủy diệt, cả cơ thể lại càng như một con đại thiên long phá vỡ không gian đạp gió mà đi.

...

"Tiểu tử ngươi cười cái gì?".

Nhiễm Linh ánh mắt không vui nhìn lấy thiếu niên trước mắt hỏi.

"Tiền bối nói đùa, ta làm gì làm ra thủ đoạn gì trước mặt người cơ chứ".

Diệp Lam khuôn mặt như có như không lộ ra giễu cợt nói, trong mắt còn có chút lắp lóe lên tinh quang.

Sáu năm trôi qua hắn cũng không còn là cái kia thiếu niên chỉ biết dơ kiếm vẩy múa mệt thì thôi nữa rồi, trong chiến đấu liên tiếp ở trận chiến kia dù cho là so về chiến lực hay là tâm cơ hắn đều chưa thua qua ai.

"Tiền bối nếu không muốn đi thì hãy ngồi xuống uống tách trà rồi tính tới chuyện rời đi".

Diệp Lam ánh mắt phát sáng u cười tự nói, nhưng mà trong lời nói lại có ý riêng là nếu ngươi không đi thì sau này đừng đi nữa.



Nhiễm Linh ánh mắt cũng hiện lên một tia ngưng trọng, nàng cảm nhận được một điều không tốt về thiếu niên này lộ ra, nàng trong u minh nguy cơ phát ra khiến cho Nhiễm Linh muốn rời đi ngay.

Nhìn về cái kia khuôn mặt u cười nàng phát giác cảm thấy khó chịu, loại này không kiên nhẫn nửa vời đề tài khiến cho Nhiễm Linh cảm thấy vô cùng không muốn, cứ như một giây sau nàng sẽ phải mất đi kiểm soát một bàn tay đập c·hết tên thiếu niên này vậy.

Nhiễm Linh trước kia gặp được Diệp Lam tuy là ngoài ý muốn nhưng mà việc ngoài ý muốn này phát sinh ra từ trong minh minh nhận số, hay là bên trong nhân quả đã định việc này là cố định, tu sĩ càng tu vi cao cường càng thêm cảm nhận được đáng sợ nhân quả, mà việc nàng cảm thấy có một ánh mắt luôn nhìn mình chằm chằm khiến cho nàng cảm thấy không ổn, thiếu niên này không có thích hợp.

Còn Diệp Lam cảm nhận được trong tay mình miếng ngọc càng lúc càng chuyền đến hơi nóng rực trong tay, biết được Bích Thủy đang liên tục chuyền tin cho hắn thì thiếu niên cũng không còn gấp như trước nữa, đội của hắn chỉ có một vị Kết Đan Trung Kỳ mà thôi giờ đến đó sợ rằng cũng không làm được gì, ban đầu là hắn tính dùng thân phận đặc biệt của mình nhưng mà bây giờ hình như thấy mình đã quá đề cao bản thân rồi.

Cái gọi là Thiên Tài đứng trước thực lực tuyệt đối là cỡ nào nhỏ bé, loại này đứng trước áp lực khiến cho Diệp Lam thật sự thở không nổi giống như là người ta thích cho mình làm gì thì mình đi đúng con đường đó vậy, không có chút nào quyền nói chuyện.

Cơ Gia đại tộc đứng đầu nhân tộc, dù là Nhân Hoàng trước kia cũng phải kiên kỵ tộc này ba phần, nhất là thuật hư không cổ kinh ảo diệu khiến cho người của Cơ Gia cường giả lại càng thêm có khí thế vô địch, bây giờ Diệp Lam được Nhiễm Linh mời chào vào trong gia tộc này là cỡ nào chân quý cơ hội, nhưng mà Diệp Lam trong lòng hiểu rõ nếu như bản thân vào trong Đại Tộc này thì đời đời chỉ có thể làm chó cho Cơ Gia.

Diệp Lam ánh mắt hiện lên một tia kỳ dị quang mang, bàn tay bóp chặt lấy miếng ngọc trong tay đang phát ra nhiệt độ nóng rực trong tay.

Ngược lại với Diệp Lam đang thông thả, Nhiễm Linh càng chờ thêm lại có chút vội vã, nàng cảm nhận được có cái gì đó sắp tới mà đối với nàng vô cùng bất an, nhưng lúc nàng định nói cái gì đó thì đột nhiên cơ thể tự nhiên chậm lại.

'oanh!'.

Không gian bị nứt vỡ dường như là bị dồn ép đến cực hạn, trên thiên địa có một tiếng long ngâm vang vọng trên trời dưới đất khiến cho vùng đất này năng lượng cũng gần như biến đổi đến mức rối đa.



"Tới rồi".

Diệp Lam ánh mắt hiện lên vô cùng chờ mong nhìn về phía trên thiên không, hắn thấy được một con rồng lớn màu vàng từ trên trời rơi xuống, uy áp trấn áp hết thảy khiến cho nơi đây nhóm tu sĩ đều muốn quỳ rạp xuống mặt đất không thể chóng đỡ được.

"Lão quái vật phương nào?".

Cơ Nhiễm Linh tinh thần hoảng sợ lui về phía sau, bàn tay nhanh chóng kết ra ấn quyết hư không cổ kinh thi triển lên cổ xưa pháp, nàng muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

"Trấn áp!".

Trương Phàm giáng lâm ánh mắt như điện liền nhìn thấy Nhiễm Linh muốn rời đi, hắn khi xuất hiện tuy là không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà thấy người kia sợ như vậy thì tùy tiện ra tay trấn áp trước tính sau.

Hư không chấn động, thiên địa cùng phát ra thanh âm khổng lồ như núi, ở mảnh thiên địa nơi đây đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay lớn đang trấn xuống chỗ Nhiễm Linh.

Nhiễm Linh trong mắt lộ ra sự hoảng sợ chưa từng có, Hư Không Bộ được nàng thi chuyển ra đến cực hạn pháp, thân thể của nàng dần dần hòa vào trong hư không bỏ mặt đi lực lượng trấn áp trên mảnh này thiên địa mà nhẹ nhàng bước qua.

Trương Phàm thân hình lóe lên một cái biến mất tại đó, hắn thấy bất ngờ khi nhìn thấy được Nhiễm Linh huyền ảo pháp có thể đi đến cực hạn như thế, dù cho là Trương Phàm hiện lên mạnh mẽ nhất thức đè ép lấy mảnh này thiên địa trấn áp tới gần nhưng lại bị nữ tử kia không nhìn mà bước qua rời đi.

"Tiên Chỉ".

Trương Phàm ngón tay chỉ vào trong hư không, trước ngón tay hắn hiện lên một vòng xoáy rộng lớn màu vàng dường như là muốn nuốt chửng lấy vạn vật trên thiên địa, một chỉ của tiên là đoạt thiên địa vạn vật, phá mọi loại áp chế trên thế gian để nuốt chửng lấy vô hữu vật.

Thiếu nữ trong hư không cơ thể dừng lại một chút, nhưng mà chỉ một chút này nàng đã biết là không còn thời gian để bỏ chạy nữa rồi, Nhiễm Linh ánh mắt hiện lên quyết tuyệt nhanh nhất có thể thi chuyển pháp lực trong cơ thể, Cơ Nhiễm Linh thi chuyển Cổ Kinh của Cổ Nhân.



Hư Không Đại Thủ Ấn ra tay, từ trong hư không trực tiếp ép buộc xuất thế ra một đại ấn lớn lấy từ hư không mờ ảo xây dựng thành hình, tuyệt thế sức ép khiến cho hư không cũng phải vặn vẹo nứt vỡ trực tiếp đập thẳng vào trong vòng xoáy của Tiên Chỉ.

'Oanh!'.

Kịch liệt giao động khiến cho núi sông vỡ nát hư không vỡ vụn, kinh khủng rung động xuất hiện tại trong hư không khiến cho thiên địa đều phải biến sắc xoay chuyển cực nhanh.

Trương Phàm ánh mắt hiện lên kỳ lạ, pháp trên thiên hạ này quả nhiên là không thể nào khinh thường được, hắn thở dài.

Lòng bàn tay Trương Phàm hiện lên một tia sáng xanh lạnh lẽo, trong cơ thể hắn thủy linh căn đang run rẩy chuyển động đến cực hạn, cả người Trương Phàm phát ra ánh sáng đạo văn lộng lẫy nhất.

"Vạn dặm băng phong!".

Trương Phàm thở ra một hơi khiến cho trong cơ thể khí lạnh phát ra, nhiệt độ lạnh lẽo trên không gian bắt đầu hạ xuống cực nhanh, chỉ với phút chốc mà thôi mà đã khiến cho trên không gian dần dần đóng băng đến âm độ.

Cơ Nhiễm Linh nhanh chóng rời đi bước chân, nàng cảm thấy cực kỳ hoảng loạn khi phát hiện cổ pháp chuyền thừa vậy mà không thể để cho mình dể dàng bước ra khỏi đây, điều hoảng sợ hơn là người kia dường như là đang áp chế lấy mảnh thiên địa này ý chí, điều này chỉ có thực hiện khi Phá Đan thành Anh nhưng người này lại có thể làm được.

Trương Phàm thấy được băng phong của mình vậy mà không ngăn cản được bước chân của Nhiễm Linh thì hắn cũng không có lãng phí pháp lực nữa, hắn cũng không có tin rằng nàng kia có thể trốn thoát khỏi bàn tay của mình.

"Di hình hoán địa".

Hắn thì thầm nói, trong thanh âm hình như là có thể đè ép được nơi đây chúng sinh, thay thế cho thiên âm phát ra giống như là Tiên Nói, Trương Phàm thân hình biến mất tại đó lúc xuất hiện đã là trước mặt của Nhiễm Linh.

Nhiễm Linh bàn chân dừng bước, thấy được thân ảnh kia đứng trước mắt mình nàng bây giờ đã phát hiện nếu như muốn chạy trốn sợ rằng là chuyện hảo huyền rồi.

Sưu Tầm, 31/12/2024 22:30:23

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện