Chương 100: Bi Thương!.
Một nơi cổ lão động quật, nơi đây nồng đậm linh khí lan tràn như là muốn hóa thành thật chất, mà xung quanh động phủ lại là một tòa khủng bố tụ linh trận hấp thu lấy linh khí dồn vào hang động nơi đây, mà trong động phủ bố trí rất là xa hoa, đặc biệt là ở chính giữa có một cái giường lớn được làm bằng hàn băng toát ra âm u khói trắng lạnh lẽo vô cùng.
Lúc này cửa động phủ khẽ động có một vị tiên tử giáng người thướt tha, người mày lộ ra khí chất vậy mà lại cao quý vô cùng không giống như người thường, nữ tử này đôi mắt khẽ động lộ ra cảm xúc thường ngày khó gặp thấy.
"Sư tôn vậy mà cơ thể lại toát lên một loại này băng lảnh, thật sự không giống như thường ngày".
Nữ tử nói xong vội vàng chạy ra động phủ hướng đến nơi chủ điện đi đến, hắn muốn tới đó tìm mấy vị trưởng lão nhìn xem tình huống của Ngọc Liên.
Nàng cả người vừa mới phi thân chưa kịp khởi hành vậy mà lại có mấy tên nữ tử bay đến gần đây, sắc mặt bọn nàng vô cùng nghiêm trọng.
"Ngọc Liên khí tức tại sao không còn?".
Có một người nữ tử khuôn mặt lạnh lẽo chất vấn lấy vị thiếu nữ vừa mới phi thân lên kia.
Đệ tử của Ngọc Liên ánh mắt có chút co rụt lại nhưng vẫn là lộ ra khuôn mặt như thường cúi đầu tôn kính nói.
"Tham kiến các vị Trưởng Lão, sư tôn hiện giờ đã tỉnh lại nhưng hình như cơ thể không được khỏe không muốn gặp ai".
Bất ngờ thay khi nàng nói xong cũng không đợi cho nàng phản ứng, vị bên cạnh trưởng lão khuôn mặt không chút nào kiên nhẫn đi đến muốn hướng đến động phủ.
"Sư muội đã tỉnh lại thì làm sao không cho bọn ta gặp cơ chứ".
"Đúng đó, trong tay ta có đan dược có thể giúp cho người ta khôi phục được thương thế cho ta nhanh đi vào".
Mấy vị Trưởng Lão muốn trực tiếp xông vào không quan tâm đến vị thiếu nữ chặn nàng lại.
Vị đệ tử này trong lòng có chút nổi nóng nhưng ngại mình tu vi còn thấp không dám mạnh miệng, trong tay nàng lấy ra một cái ngọc bài mà mạnh mẽ bóp nát, ngọc bài nhanh chóng phát ra hơi nóng thần thức bắn ra chuyền âm đến một vị trí nào đó.
Làm xong tất cả thì nàng tâm thần khẽ động trực tiếp thôi động trận pháp của động phủ, nàng quyết đoán lui về phía sau.
Ba vị Trưởng Lão đi đến khi định mở ra cửa động phủ thì đột nhiên ngẩng người ra.
"Sao thế?".
Có trưởng lão bên cạnh hỏi, nàng càm thấy có chút không ổn.
"Trận pháp được người ta khai mở rồi!".
"Là tên tiểu bối kia!".
Ba người sau khi giao lưu trong lòng thì ánh mắt đều lóe lên rét lạnh, trong lòng đã nổi lên sát tâm.
Lúc này đệ tử của Ngọc Liên đã chạy đi xa xa, ánh mắt nàng vô cùng ảm đạm nhìn về phía trước dùng tốc độ nhanh nhất không tiếc tiêu hao bản mệnh huyết trong cơ thể mà đi đến, nàng cảm nhận được sát cơ từ phía sau đã khóa chặt lấy mình nàng cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
...
Thanh Châu Thành chính giữa tòa thành chủ lớn nhất, lúc này ngôi thành lớn này đã hồi phục lại phồn hoa trước kia, người dân vẫn là tấp nập thậm chí còn có thể gọi là phồn thịnh hơn xưa.
Ở tòa thành chủ nơi gian phòng, Diệp Lam đang ngồi xếp bằng nghiêm chỉnh thu vô hấp vào kiếm khí, có thể thấy rõ xung quanh hắn hiện lên từng đợt kiếm ý đang lơ lửng trên không trung, sát khí bao phủ lấy thân hình hắn bị khí tức xung quanh làm cho vặn vẹo tùy ý hóa hình, lúc này Diệp Lam phút chốc mở mắt nhanh chóng đi ra động phủ này hướng đến nơi khác mở ra cơ quan.
"Sư tôn sáu năm qua không chút nào động tĩnh vậy mà hôm nay có sinh cơ lộ ra".
Hắn hơi thở có chút gấp rút chạy đến một nơi sau đó không để ý đến chúng hộ vệ, Diệp Lam trong cơ thể lấy ra bản mệnh pháp khí trực tiếp cấm vào khe khóa, lúc này cánh cửa đá của một cơ quan bí mật tự động mà khai động khai mở.
Ở phía trong nơi đây chỉ có một chiếc quan tài ngọc, bên trong quan tài lại có người nằm trong đó khuôn mặt trắng bệt, mái tóc trắng như tuyết, vậy mà trên khuôn mặt kia lúc trước không có chút nào thay đổi vậy mà lúc này lại xuất hiện ra động thái thức tỉnh.
Diệp Lam thần sắc lộ ra mừng như điên, sau đó bất giác trong lòng hắn có một hơi nóng xuất hiện, hắn vô thức lấy ra bên trong ngực mình một miếng ngọc vậy mà bây giờ đã bị vỡ vụn nát tan.
'Oanh!'.
Đôi mắt Diệp Lam hiện lên hai đạo kiếm quang, trong cơ thể sát khí bao phủ lấy nơi đây động phủ, cái cảm giác muốn g·iết người này hắn không thể nào chịu được mà lấy ra một lá bùa.
"Đám kia nữ nhân đã ra tay rồi!".
Hắn trực tiếp đốt cháy lá bùa trong tay sau đó đi ra hang động nhanh chóng đóng lại cơ quan bí mật.
...
Mặt trời vừa ló dạng đánh dấu cho bình minh bắt đầu, ánh sáng nhỏ yếu len lỏi lấy từng khu rừng mênh mong trên thảo nguyên cùng núi rừng, thứ nó không thể làm cho nơi đó sáng rọi sợ chỉ có cái địa phương chính giữa từng dãy núi từng có sinh cơ kia.
Cảnh tượng trên bầu trời mây mù bị đêm qua một trận chiến đánh cho chia ra từng mảnh nhỏ, không gian ở nơi đó bây giờ giống như một tờ giấy yếu ớt chỉ cần một thoáng chạm vào sẽ bị bể nát.
Nhưng mà lúc này trên khu trời cao kia lại xuất hiện một con sinh linh hình rồng, cự long thét gào trên không trung lộ ra một sự bi ai khó thể tả được, nó sử dụng một loại tốc độ cực hạn nhanh chóng phá vỡ lấy từng bức tường vô hình đi đến nơi không biết.
Khi con cự long này đã di chuyển đủ lâu ở trên không trung, nơi đây cách chỗ trước kia mấy cái tòa thành nhỏ nó mới dừng lại hạ xuống mặt đất, cơ thể khổng lồ của nó khi rơi xuống mặt đất vậy mà không hề xảy ra chuyện đại địa rung sập, chỗ đặc biệt là khi sinh linh này vừa hạ xuống nó liền hóa thành hình người.
Người thanh niên này mái tóc phiêu động như là chích tiên, khuôn mặt trắng bệt không có màu máu nhưng có thể thấy bên trên một loại đẹp đẽ đến yêu dị, đôi mắt một đỏ một xanh của hắn như là hai cái lỗ sâu đen tối đủ để thu hút lòng người vào trong, thiếu niên mang trên người một kiện hắc bào nhìn qua vô cùng thần bí, hắn trong tay có một luồng lạnh lẽo linh hồn không còn chút nào sinh mệnh đáng nói, thứ để lại chỉ còn lại một loại lạnh lẽo cô độc đau thấu tim gan.
"Tại sao chứ?".
Trương Phàm mắt ảm đạm rơi xuống một giọt lệ, hắn trong lòng có một cảm giác thật là khó tả, cơn đau đớn tận xương tủy này khiến hắn mấy năm này lần đầu cảm nhận được cô đơn.
Sáu năm qua hắn lựa chọn vứt bỏ đi lí trí bên ngoài mà tập chung bên trong điên cuồng tu luyện, thứ hắn đạt được chính là Tiên trong cơ thể kèm theo đó là tìm ra cách khiến cho cơ thể cùng với linh hồn mình được tinh khiết bằng cách tạo ra oán đăng, nhưng để lại bên ngoài là một cơ thể ngơ ngơ ngác ngác, thứ được gọi là chàng trai khờ khạo và nàng tiên tử ở trong làng khiến hắn nghĩ lại tâm thần còn đang run rẩy.
Trương Phàm bàn tay mang lấy linh hồn lực của Ngọc Liên bất giác để vào trong ngực mình, vuốt ve nhẹ nhàng nó như là thật sự trượng phu đang ôm ấp lấy nương tử mình, dịu dàng trong đôi mắt có thể thấy rõ ràng.
Nước mắt trong đôi mắt kia không ngừng từng giọt rơi xuống, hắn đau, hắn đau đến tận tâm can, thậm chí là thần hồn hắn cũng đang run rẩy.
'Phốc!'.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài, ánh mắt lại càng là hiện lên hồi ức trước kia.
Cái đêm đó nàng múa cho hắn xem giữa đêm ánh trăng thật đẹp, cảnh tượng hoàn mỹ như tiên thiên hạ phàm kia là cỡ nào xinh đẹp, nhưng dù vậy hắn cũng không nhìn lấy nữ tử kia một cái, trong lòng hắn cứ nghĩ rằng chỉ cần mình mạnh lên thì có thể cùng nàng sống đến bạch đầu giai lão, có thể xa hơn là tìm cái kia trường sinh mờ mịt trường thọ thế gian.
Nhưng hắn sai!.
Hắn sai đến cực điểm!.
Cái gọi là chờ đợi hắn không thể cảm nhận được hết cái kia cô độc một mình trong sáu năm qua, tuy là thời gian đó đối với tu sĩ là vô cùng ngắn ngủi, nhưng mà lúc đó nàng chỉ là một phàm nhân còn phải chịu ảnh hưởng bởi Thái Âm Thể, loại này đau đớn sống trong dày vò là cỡ nào đau đớn, hắn hiểu được sao?.
Không! Thậm chí hắn còn không biết nàng đang nghĩ gì, bây giờ hắn hối hận rồi thì nàng có thể trở lại được không?.
Trương Phàm hai con mắt đỏ bừng nhiễu ra từng giọt huyết lệ, trong lòng hắn bây giờ trong sự mờ mịt đau khổ lại có một tia sáng lóe lên trong đầu.
Hắn muốn nàng sống, phải sống!.
Hắn muốn cả thế gian này tất cả người thân bạn bè hắn đều phải được trường sinh!.
Hắn muốn đạo của mình đứng đầu thế gian, áp chế cả thiên đạo quy tắc bên trên!.
Hắn muốn bản thân bất tử bất diệt cùng những người kia hạnh phúc bên nhau.
Giờ phút này cả người Trương Phàm phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tiếng tụng kinh như là trên chín tầng trời chuyền xuống nhân gian như là có cái thế thiên đế từ tương lai, quá khứ phát ra đạo kinh cường đại nhất xua đuổi bóng tối xung quanh mở ra một con đường lớn.
Con đường kia chính là thứ ba con đường thứ mà Trương Phàm đang tìm kiếm bấy năm nay.
Cũng là con đường cường đại nhất.