Xem ra là chưa chơi đủ, Hứa Thiệu nhìn cậu bé, nói: “Được.”
Cố Sương đón lấy con gái từ tay Hứa Thiệu, nhìn Hứa Thiệu và con trai chơi đùa.
Hứa Thiệu chơi với con trai một lúc, nghe tiếng cậu bé vui vẻ, anh cười, trực tiếp bế cậu bé lên đặt lên vai.
Tiểu Bảo kêu lên một tiếng, tầm nhìn đột nhiên cao lên, cậu bé vui vẻ ôm đầu cha mình.
“Oa, cao quá!” Tiểu Bảo hạnh phúc lắc lư chân, cằm đặt trên đầu cha.
Hứa Thiệu nắm lấy bàn chân nhỏ của cậu bé, hơi khó chịu bảo cậu bé đừng lắc nữa, dấu chân dẫm bẩn quần áo anh.
Tiểu Bảo ồ một tiếng, nghiêng đầu, cúi xuống nhìn Cố Sương, đề nghị: “Mẹ, mẹ có muốn thử không?”
Hứa Thiệu cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chứa ý cười.
Để cô ngồi trên vai Hứa Thiệu, trước mặt mọi người, Cố Sương cười từ chối.
“Không cần, Tiểu Bảo tự ngồi đi.”
Một nhóm người đến nhà hàng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống, rất nhanh đồ ăn đã được bưng lên.
“Nào, Tiểu Bảo, ngồi cùng ông cố.” Ông nội Hứa vẫy tay gọi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vui vẻ đi đến, ngồi giữa ông nội Hứa và ông ngoại Viên.
Bên ngoài nhà hàng, Tào Quang ngồi xổm ở góc, hai tay co lại trong ống tay áo, gió lạnh thổi qua, cả người hắn ta run lên nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào cửa nhà hàng, không nhúc nhích.
“... Tào Quang? Anh ngồi xổm ở đây làm gì?”
Hôm nay là sinh nhật vợ, anh ta đặc biệt mời vợ đến nhà hàng ăn một bữa ngon để ăn mừng.
Không ngờ lại nhìn thấy một người quen ngồi co ro ở góc tường cách đó không xa, anh ta bảo vợ đợi một lát, rồi tự mình đến góc tường để xác nhận.
Tào Quang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lưu Hải, tên từng là đàn em của anh ta.
Nhìn thấy Lưu Hải ăn mặc chỉnh tề, tinh thần phấn chấn, rồi lại nhìn lại mình, trông như ăn mày, Tào Quang trong lòng căm hận.
Lưu Hải nhạy bén nhận ra sự căm hận trong ánh mắt của Tào Quang, trong lòng khinh thường, anh ta chẳng có gì phải áy náy với Tào Quang cả.
Quan sát Tào Quang từ trên xuống dưới, giọng điệu của Lưu Hải lộ vẻ khinh thường.
“Tào Quang, mặc dù bây giờ anh sa sút rồi, không còn được như trước nữa nhưng cũng không đến nỗi phải ra nông nỗi này chứ? Người không biết còn tưởng là ăn mày ở đâu đến nữa.”
Tào Quang nghe vậy, nắm chặt tay, trong mắt lóe lên tia thù hận.
“Anh có được cuộc sống tốt như bây giờ, chẳng phải là nhờ phản bội tôi mà có sao.” Tào Quang nhìn chằm chằm vào Lưu Hải, giọng khàn khàn.
Lưu Hải hoảng hốt trong chốc lát, nhìn Tào Quang, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Phản bội?” Lưu Hải cười khẩy, khinh thường nói: “Anh là cái thá gì chứ, dựa vào gia thế mà làm bậy, anh có kết cục như bây giờ, đều là báo ứng cả.”
Anh ta chỉ đưa ra lựa chọn đúng đắn, đi theo con đường chính nghĩa mà thôi.
Đừng nói như thể anh ta có lỗi với Tào Quang, Lưu Hải chỉ không muốn làm con ch.ó dưới trướng Tào Quang mà thôi.
“Anh không cần phải nhìn tôi như vậy, dù sao thì tôi và Trương Vĩ cũng không giẫm đạp lên anh, đã là nghĩa tận rồi.” Lưu Hải thản nhiên nói.
Anh ta biết, những tên đàn em khác của Tào Quang, không ít lần quay lại trả thù, trút giận.
Dù sao thì trước đây Tào Quang cũng không đối xử tốt với bọn họ.
Nhưng những kẻ đó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, Lưu Hải cũng không còn liên lạc với bọn họ nữa.
Anh ta và Trương Vĩ thỉnh thoảng vẫn tụ tập.
Tào Quang đã biết được điều mình muốn biết từ ánh mắt của Lưu Hải.