Thông tin truyện

[Dịch] anh tốt nhất thế giới

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
anh tốt nhất thế giới

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Ngôn Tình , Sủng ,

Trạng thái: Đang ra

[Dịch] anh tốt nhất thế giới

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Dịch Gia Ngôn ôm lấy cô gái nhỏ của mình, thân thể của cô mảnh khảnh như vậy, tâm hồn của cô yếu ớt như vậy, nhưng không hiểu vì sao, Nam Kiều lại có được nhiệt huyết tràn ngập này, không ngại ngàn dặm xa xôi, bởi vì anh nên mới đến. Giữa nhóm người đang nhìn về hướng này chằm chằm, Nam Kiều lại đỏ mặt, gần như không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sáng rực kia của anh. Cô bối rối dời mắt, nhỏ giọng nói:

"Anh... rất nhiều người đang nhìn chúng ta..." Dịch Gia Ngôn bất động hỏi ngược: "Thì sao?" "À, chúng ta vẫn không nên như vậy..." Trong lòng Nam Kiều quả thật có chút giãy dụa, vừa ngượng ngùng nhưng lại không muốn buông ra. "Như vậy là như nào?" Dịch Gia Ngôn thấp giọng hỏi cô. Nam Kiều đỏ mặt, trong lòng như có lửa, "Là, là như vừa rồi đó." Dịch Gia Ngôn gật đầu, buông lỏng hai tay đang ôm cô ra, nhẹ nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa." Cái gì?

Nam Kiều hoảng hồn, mặc kệ câu từ lộn xộn vẫn cố giải thích: "Không phải em có ý này. Em, không phải là em không thích. Chỉ là... lần sau nếu như không có người, anh vẫn có thể..." Cô ngẩng đầu, bối rối nhìn Dịch Gia Ngôn, lại thấy rõ khoé môi hơi nhếch lên của anh. Cô, hình như bị lừa à? Dịch Gia Ngôn nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, rốt cục không nhịn được cười. Hai ngày nay, anh phiền não tới mức không cười nổi. Bây giờ hiếm khi được cười thoải mái như vậy, anh kéo tay cô ngồi xuống ghế dài
Xem thêm
Thu gọn
Dịch Gia Ngôn ôm lấy cô gái nhỏ của mình, thân thể của cô mảnh khảnh như vậy, tâm hồn của cô yếu ớt như vậy, nhưng không hiểu vì sao, Nam Kiều lại có được nhiệt huyết tràn ngập này, không ngại ngàn dặm xa xôi, bởi vì anh nên mới đến. Giữa nhóm người đang nhìn về hướng này chằm chằm, Nam Kiều lại đỏ mặt, gần như không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sáng rực kia của anh. Cô bối rối dời mắt, nhỏ giọng nói:

"Anh... rất nhiều người đang nhìn chúng ta..." Dịch Gia Ngôn bất động hỏi ngược: "Thì sao?" "À, chúng ta vẫn không nên như vậy..." Trong lòng Nam Kiều quả thật có chút giãy dụa, vừa ngượng ngùng nhưng lại không muốn buông ra. "Như vậy là như nào?" Dịch Gia Ngôn thấp giọng hỏi cô. Nam Kiều đỏ mặt, trong lòng như có lửa, "Là, là như vừa rồi đó." Dịch Gia Ngôn gật đầu, buông lỏng hai tay đang ôm cô ra, nhẹ nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa." Cái gì?

Nam Kiều hoảng hồn, mặc kệ câu từ lộn xộn vẫn cố giải thích: "Không phải em có ý này. Em, không phải là em không thích. Chỉ là... lần sau nếu như không có người, anh vẫn có thể..." Cô ngẩng đầu, bối rối nhìn Dịch Gia Ngôn, lại thấy rõ khoé môi hơi nhếch lên của anh. Cô, hình như bị lừa à? Dịch Gia Ngôn nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, rốt cục không nhịn được cười. Hai ngày nay, anh phiền não tới mức không cười nổi. Bây giờ hiếm khi được cười thoải mái như vậy, anh kéo tay cô ngồi xuống ghế dài
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...