{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 243

Anh Luôn ở đây

Đang Cập Nhật 960 Chữ 23/02/2025 23:29:52

Có trời mới biết vừa rồi cô gái nhỏ từ bên trong mở cửa ra, lúc muốn nhào lên người anh, anh có bao nhiêu rung động cũng khó có thể kiềm chế.

 

Giờ phút này tắm rửa xong đi ra tìm cô, thấy cô trẻ con nằm nhoài trên bàn ăn, tranh thủ ăn quả dứa và anh đào trên bánh sinh nhật, Trần Kỵ trước mắt nhị không được mà tới gần cô.

 

Bàn tay to từ phía sau Chu Phù vòng lên, cằm đặt lên cổ cô, bất giác hít sâu một hơi: “Thơm quá.”

 

Hai má Chu Phù không khống chế được nóng bỏng.

 

Thật lâu sau, anh từ trên người Chu Phù đứng dậy, lười biếng đi vào phòng khách.

 

Lúc trở về kéo một vali đồ đến trước mặt Chu Phù.

 

Cô gái nhỏ chớp mắt, còn không biết: “Là cái gì vậy anh?”

 

Cái vali này cô cũng nhìn thấy ở Luân Đôn. Lúc trở về, Trần Kỵ còn đặc biệt mang chúng về.

 

“Quà tặng.” Trần Kỵ tiện tay mở vali ra bày trên mặt đất, sau đó lấy từng món đồ bên trong ra, đặt trước mặt Chu Phù, “Tám năm sau khi em đi, quà sinh nhật mỗi năm anh đều chuẩn bị, cũng may năm nay cuối cùng cũng có thể đưa ra.”

 

Chu Phù sững sờ tại chỗ, nhìn anh lần lượt giới thiệu cho mình.

 

Đôi mắt Chu Phù đỏ hoe, cô bĩu môi, cũng không thèm nhìn quà, dính dính cọ vào lòng anh: “Sao anh lại tốt với em như vậy chứ.”

 

“Vì thích em.” Trần Kỵ đáp không cần nghĩ ngợi, chuyện đương nhiên.

 

Chu Phù khịt khịt mũi, nói: “Món quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em ở Kim Đường tám năm trước, em vẫn giữ.”

 

Vẻ mặt Trần Kỵ khựng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường: “Ừ, anh biết.”

 

Chu Phù bị anh bế lên, đặt trở lại ghế ăn.

 

“Cho em đốt nến và ước nguyện.”

 

Chu Phù suy nghĩ một chút, cảm thấy mình bây giờ đã rất may mắn rất hạnh phúc, dường như không có nguyện vọng gì muốn ước, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Trần Kỵ: “Em không có nguyện vọng gì, hay là tặng nguyện vọng này cho anh nhé?”

 

Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Ông đây ước buổi tối em cầu xin anh làm thêm vài lần.”

 

“…”

 

Chu Phù: “Vậy em rút lại điều ước của mình và tự ước.”

 

Người đàn ông khẽ cười.

 

Sau khi ngọn nến tắt, Trần Kỵ cắt miếng trái cây nhiều đường nhất cho cô, Chu Phù thỏa mãn ăn vài miếng, nghĩ đến chiếc bánh kem lớn ở Kim Đường tám năm trước, nói: “Anh còn nhớ tiệm bánh ngọt này không?”

 

Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Em đã nói trước kia mỗi một sinh nhật của em, em đều ăn bánh kem của nhà hàng này.”

 

Chỉ cần Chu Phù nói qua, anh nhất định sẽ nhớ rõ.

 

Cô gái nhỏ cong cong môi, mời anh cùng ăn.

 

Trần Kỵ thiếu hứng thú với đồ ngọt, nhưng vì không muốn mất hứng của cô nên anh vẫn cùng ăn một miếng nhỏ.

 

Chu Phù vừa ăn, vừa trò chuyện không mục đích: “Khi đó anh ở Kim Đường, làm sao mua được bánh kem của Bắc Lâm vậy?”

 

Trần Kỵ thuận miệng nhắc tới: “Không phải đã nói với em rồi sao, lúc ấy Lộ Trạch Châu học đại học ở Bắc Lâm, vừa vặn trước Giáng Sinh muốn tới Bắc Lâm, anh nhờ cậu ấy mang giúp, đáp máy bay tới.

 

Chu Phù gật đầu, nhớ lại quả thật có chuyện như vậy. Một giây sau, động tác gặm bánh kem của cô dừng lại, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Trần Kỵ: “Anh nói là ai mang bánh kem tới?!”

 

Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Lộ Trạch Châu.”

 

Chu Phù kinh ngạc tròn mắt không ít, ngữ khí kích động nói: “Là ca sĩ rất nổi tiếng gần đây đúng không?!”

 

Trần Kỵ: “?”

 

“Cậu ta quả thật đã từng làm nghề này, nhưng vẻ mặt này của em là sao?” Giọng nói người đàn ông có chút chua xót.

 

Chu Phù ngay cả bánh kem cũng không thèm ăn: “A a a a! Thật sự là anh ấy sao?! Gần đây anh ấy siêu hot! Vé vào cửa buổi hòa nhạc một giây cũng hết sạch, muốn mua cũng không mua được! Cực kỳ đẹp trai luôn.”

 

Trần Kỵ: “?”

 

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Được.”

 

“Chu Phù, em cũng thật giỏi.”

 

Cô gái nhỏ chớp mắt, liền thấy anh từ chỗ ngồi đứng lên, xoay người bước đi.

 

“Anh đi đâu vậy?”

 

Giọng Trần Kỵ thản nhiên: “Làm bữa tối.”

 

Chu Phù vừa ăn bánh ngọt, vừa l.i.ế.m môi dưới, hỏi: “Buổi tối ăn gì vậy anh?”

 

Trần Kỵ lạnh như băng nói hai chữ: “Đậu hũ.”

 

Chu Phù bây giờ đã có phản xạ có điều kiện đối với hai chữ này, sống lưng cứng đờ, yếu ớt nói: “Sao… sinh nhật em, anh còn nhận quà…”

 

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Ông đây không phải là quà sinh nhật tốt nhất của em sao?”

 

Chu Phù: “…”

 

Buổi tối, Trần Kỵ đưa quà tặng đến, có thể nói là hết lòng hết dạ.

 

Tiếng nức nở của Chu Phù bị anh nuốt vào. Lúc hứng thú, người đàn ông bóp hông cô, khàn giọng hỏi: “Lộ Trạch Châu và anh, ai đẹp trai hơn?”

 

Lúc này hai mắt Chu Phù thất thần, cơ bản là không có cách nào suy nghĩ: “… Hả?”

 

Giọng nói trầm khàn của Trần Kỵ vang lên bên tai cô: “Anh là ai?”

 

Giọng nói Chu Phù mang theo chút tức giận, cố gắng nặn ra hai chữ: “A Kỵ…”

 

Trần Kỵ nhất quyết không buông tha: “Ai đẹp trai hơn? Do dự một giây làm thêm một lần.”

 

Chu Phù: “…”

Sưu Tầm, 23/02/2025 23:29:52

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :