Trần Kỵ cứ như vậy cõng Chu Phù, chậm rãi thong thả đi dạo trong trường học, trước đây anh thường đến mấy nơi.
Trong lúc đó Chu Phù nhìn thấy mấy cảnh đẹp, ầm ĩ muốn từ trên người anh đi xuống, lấy điện thoại ra chụp liên tiếp vài tấm ảnh, đang muốn cầm ảnh nhờ Trần Kỵ hỗ trợ xem góc nhìn và cấu trúc có được hay không, vừa quay người lại, cô đã thấy người đàn ông đi theo phía sau mình, cũng đang giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Chỉ là cô đang chụp phong cảnh, còn anh thì chụp cô.
Biểu cảm của Chu Phù hơi mang theo chút mất tự nhiên, hai má hơi nóng lên, dường như chỉ cần dưới ánh mắt chăm chú của anh làm bất cứ chuyện gì, loại cảm giác tim đập nhanh này chưa bao giờ tiêu giảm.
Liếc nhìn ống kính điện thoại của anh hai giây, cô gái nhỏ dứt khoát phối hợp nghiêng đầu, bày tư thế cho anh.
Trần Kỵ khẽ nhếch môi, cười nhạt ra tiếng.
Chu Phù đợi một lát, sau đó chạy chậm đến trước mặt anh, khoác lên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông, khẽ nhón mũi chân, đưa đầu đến trước màn hình điện thoại của anh, miệng nói thầm: “Em xem xem anh chụp thế nào, có đẹp không? Em còn chưa trang điểm, giúp em xử lý một chút.”
Con gái rốt cuộc vẫn thích chưng diện.
Trần Kỵ ỷ vào ưu thế chiều cao, giơ điện thoại không cho cô xem: “Ai chụp em đâu?”
“Chắc chắn là anh chụp em.” Lúc này cô lại chắc chắn.
Trần Kỵ lười biếng nâng cằm, mặc cho cô không ngừng trèo lên người mình, khóe môi hơi nhếch lên, biểu cảm thoạt nhìn giống như còn mang theo chút hưởng thụ.
Một lát sau, lo lắng cô nhón mũi chân lâu nên không còn sức lực, một bên tay Trần Kỵ tùy ý ôm đến bên hông cô, cũng không trêu chọc cô nữa, màn hình điện thoại cũng không tắt, cứ như vậy trực tiếp nhét vào trong tay cô, ngữ khí bất đắc dĩ lại nuông chiều: “Đưa cho em đây.”
Chu Phù toại nguyện cướp được điện thoại, ngón tay lướt màn hình, phóng to mặt mình, sau đó phồng má lên án anh: “Anh không chụp em đẹp gì cả.”
Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô chọc cười: “Điện thoại của anh chỉ có camera gốc, đi đâu để làm đẹp cho em đây?”
“Xấu quá.” Bản thân cô ghét bỏ.
Trần Kỵ nhướng mày, véo má cô, không đồng ý: “Xấu chỗ nào chứ?”
Chu Phù đang muốn nghiêm túc phân tích cho anh, chợt nghe anh không nhanh không chậm nói: “Cô gái nhỏ nhà anh, chụp thế nào cũng đẹp.”
Chu Phù không được tự nhiên cắn môi dưới: “…”
Chiêu này của Trần Kỵ tới bất ngờ không kịp đề phòng, người ta khen mình, nếu cô phản bác, dường như cũng có chút không biết tốt xấu.
Suy nghĩ một chút, cô bàn bạc với anh: “Anh đừng đăng lên nha.”
Trần Kỵ Shhh lên một tiếng, đầu lưỡi đẩy đẩy gò má, không hiểu sao có chút chua xót: “Vấn đề này của em hơi lớn rồi đấy?”
“Hả?” Chu Phù mở to mắt, bị một câu nói vô cớ của anh làm cho bối rối.
“Sao lại không thể đăng? Sợ anh trai khác cha khác mẹ nhìn thấy chê xấu à?”
Chu Phù nhịn cười, cũng học theo cách của anh, vươn hai tay véo gò má anh, sau đó thuận miệng hỏi: “Sao ngay cả Wechat của Thân Thành Dương anh cũng thêm vào thế?”
Trần Kỵ mặc cho cô làm càn trên mặt mình, cũng không ngăn cản, ngữ điệu đáp lại vẫn ngạo mạn như cũ: “Cái này có thể không xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng luôn luôn nhắc nhở anh ta rằng cô gái này có đối tượng rồi.”
Hai người trở lại trên xe, Chu Phù vừa thắt dây an toàn, liền cụp mắt ôm điện thoại xem ảnh chụp vừa rồi.
Khi nhìn thấy thư viện kia, không nhịn được cảm thán: “Thư viện này đẹp quá, trước đây anh có đến đây học không?”
“Có.”
Thật ra Trần Kỵ không thích ở nơi đông người làm chuyện của mình, chuyện đến thư viện tự học, trước đây anh cũng không thích làm.
Nhưng lúc ấy cho rằng Chu Phù ở chỗ này, luôn cảm thấy có thể ở nơi đông người chờ một chút, không chừng vận khí tốt, có thể gặp được cô.
Trong giọng nói Chu Phù mang theo chút hâm mộ: “Thật tốt."