{{ msgSearch }}

Chương 374: Sự thật - Con chính là con gái ruột của mẹ! (1)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Sơn Nguyệt 616 Chữ 20/01/2025 19:22:07

"Ừm, vậy anh đi nhé, rảnh thì gọi điện thoại nhiều vào." Nói xong, nhân lúc không ai chú ý, anh hôn lên má cô một cái rồi rời đi.

"Anh đi đây." Nói xong, anh không quay đầu lại, sải bước đi ra ngoài.

Thẩm Nghiên đứng trong sân nhìn bóng dáng cao lớn kia khuất dần, mãi đến khi không còn nhìn thấy người nữa, cô mới quấn chặt khăn quàng cổ, chạy vào trong nhà.

Lúc này, hai anh trai của cô vẫn đang ra sức dỗ dành Tuế Tuế, nhưng dường như không mấy hiệu quả...

Không biết con bé có phải biết ba đã đi rồi không, lúc này dù có bế kiểu gì cũng không được, ba Thẩm và Thẩm Trường Thanh cùng mấy anh em trai đều ở bên cạnh cố gắng thu hút sự chú ý của cô nhóc, nhưng dường như cũng không có tác dụng.

Thấy chỉ có Thẩm Nghiên đi vào, mẹ Thẩm liền nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Lục đi rồi à?"

"Vâng ạ!" Thẩm Nghiên vừa dứt lời, Tuế Tuế như thể nghe hiểu được, tiếng khóc càng lớn hơn.

Mẹ Thẩm ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ, "Này! Con bé này, con nghe hiểu phải không? Sao lại càng khóc to hơn vậy?"

Thẩm Nghiên thấy con khóc cũng xót ruột, bèn tiến lên bế con, ôm vào lòng dỗ dành.

"Thôi nào, thôi nào, ba đi bộ đội rồi, đợi con lớn lên mẹ sẽ đưa con đi gặp ba, được không nào, nín đi con."

Thật kỳ diệu, Tuế Tuế vừa được Thẩm Nghiên ôm vào lòng, quả nhiên dần dần yên tĩnh lại, chỉ là cứ một mực rúc vào lòng cô.

Không còn cách nào khác, Thẩm Nghiên đành phải vào phòng dỗ con.

Cô lau mặt cho con, vừa rồi khóc một trận, mắt con bé sưng húp lên, trên mặt toàn là nước mắt nước mũi, trông đến là đáng thương.

"Cũng may ba con đã đi rồi, nếu không nhìn thấy con như thế này, chắc ba con xót xa lắm."

Thẩm Nghiên bất mãn nói.

Cô nhóc không biết là mẹ đang nói mình, lúc này đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Thấy con đã ngủ, Thẩm Nghiên mới yên tâm phần nào.

Lục Tuần đã đi, Thẩm Nghiên cũng sắp phải đi làm, hai ngày nữa cô và mẹ Thẩm sẽ lên đường đến thị trấn.

Mùa đông ở đây, cứ hễ tuyết rơi là đường xá lại khó đi, muốn đến thị trấn thì phải đi sớm.

Vì vậy, hai ngày sau, mẹ Thẩm thu dọn một ít đồ đạc ở nhà, gói ghém đồ của con gái và của hai mẹ con cô, sau đó nhờ Thẩm Trường Thanh cùng mang đến thị trấn.

Bà cụ Trình nhìn thấy đứa bé đáng yêu như vậy, lập tức yêu thích không thôi.

Thế là tốt rồi, ban ngày khi mẹ Thẩm cần ra ngoài mua đồ, không thể rời đi, thì đều nhờ bà cụ Trình trông nom giúp.

Còn Thẩm Nghiên cũng quay trở lại đài phát thanh.

Mùa đông ở đây, đài phát thanh cũng bắt đầu nhàn rỗi, đến ba bốn giờ chiều nếu không có việc gì thì có thể về nhà sớm.

Thẩm Nghiên tan làm sớm, sau khi về nhà vừa có thể chơi với con, vừa có thể tiếp tục việc học tập trước kia.

Sắp đến Tết rồi, Tết này qua đi, rất nhanh sẽ đến năm 77, đến tháng mười, cũng là lúc tuyên bố khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học.

Đến lúc đó, con gái cũng đã gần một tuổi, Thẩm Nghiên cũng có thời gian để ôn thi.

Nếu thi đậu, cô cũng phải sắp xếp lại những việc sau này.

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:22:07

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện