Cho nên, người làm cha này, đôi khi cũng có lúc không đáng tin cậy nhỉ?
Cuối cùng, vì sợ con gái ăn quá no, nên Lục Tuần chỉ cho con bé b.ú gần bằng lượng sữa như mọi khi rồi thôi, không cho b.ú thêm nữa. Thế là con bé lại bắt đầu khóc oe oe.
Lục Tuần dỗ dành cả buổi trời mà hôm nay con bé chẳng nể mặt chút nào.
Nghe thấy tiếng khóc, mẹ Thẩm ra ngoài, xót xa bế cháu ngoại gái vào lòng.
Biết được tối qua hai vợ chồng quên cho con bé bú, bà liền trách yêu: "Chúng ta không chơi với ba mẹ con nữa, ba mẹ thật nhẫn tâm, không cho con b.ú sữa."
Nói xong bà liền bế đứa bé đi dỗ dành, những người khác trong nhà nghe thấy động tĩnh cũng ra dỗ con bé.
Cả nhà cùng ra tay, cuối cùng mới dỗ được con bé nín khóc.
Cô nhóc vành mắt đỏ hoe, còn vương những giọt nước mắt long lanh, trông đến là đáng thương.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của con gái nhỏ, Thẩm Nghiên đã không nhịn được mà thấy ê răng.
"Anh nhìn xem, con gái anh từ nhỏ đã biết giả vờ đáng thương rồi đấy, cả nhà cùng ra dỗ dành, thế là con bé vui vẻ ngay."
"Con nít mới một tháng tuổi thì biết gì chứ? Em suy nghĩ nhiều rồi đấy?"
Lục Tuần rõ ràng không tin, Thẩm Nghiên liền trợn trắng mắt, "Anh cứ chờ xem."
Cô biết mọi người đều không tin mình, nhưng Thẩm Nghiên cảm thấy con gái nhỏ của mình không giống những đứa trẻ khác.
Đứa nhỏ này biết nhìn sắc mặt người lớn, tuy rằng nói một đứa trẻ mới đầy tháng như vậy có vẻ hơi khó tin, nhưng Thẩm Nghiên cảm thấy mình không cảm nhận sai.
Con bé này quả thực rất lanh lợi.
Nhưng dù sao cũng là con mình dứt ruột đẻ ra, cô có lăng kính người mẹ, con gái thế nào cũng tốt, nên cũng không tiếp tục nói chuyện này với Lục Tuần nữa.
Lục Tuần nói muốn đi gặp đồng đội, trước đó cũng nhờ có sự giúp đỡ của đối phương, nên mới có thể nhanh chóng bắt được người dân làng phóng hỏa, nhờ vậy mới ngăn chặn được đám cháy kia một cách hiệu quả.
Thế là Thẩm Nghiên để anh ra ngoài, ai ngờ cô nhóc vừa thấy ba muốn đi, lập tức lại bắt đầu gào khóc.
Lục Tuần đau lòng con gái, bèn quay lại dỗ con bé ngủ rồi mới ra ngoài.
Mẹ Thẩm nhìn Lục Tuần ngay cả lúc ra ngoài cũng lưu luyến không rời, không khỏi lắc đầu bật cười.
"Con xem Tiểu Lục kìa, không ngờ lại là một ông bố cuồng con gái?"
"Anh ấy vẫn luôn như vậy mà, đến lúc thực sự phải đi, còn không biết sẽ thế nào nữa." Lục Tuần vẫn chưa đi, nhưng Thẩm Nghiên đã bắt đầu đau đầu rồi.
"Thôi được rồi, con lo lắng nhiều cũng vô ích, đến lúc đó con bé muốn khóc thì vẫn cứ khóc thôi, dỗ dành một chút là được, trẻ con mau quên lắm, biết đâu sau đó lại quên mất."
Bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, mấy ngày nay mọi người thay phiên nhau chăm sóc Tuế Tuế, chỉ sợ Lục Tuần vừa đi, con bé sẽ không quen.
Sự thật chứng minh, sự lo lắng của mọi người không phải là không có lý.
Buổi tối Lục Tuần trở về, trên người còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, Thẩm Nghiên ghét bỏ đuổi anh đi tắm.
"Nhanh đi tắm đi, đừng hôn Tuế Tuế."
Lúc này Lục Tuần vẫn còn tỉnh táo, ngoan ngoãn đi tắm, tắm xong mới quay lại giường đất.
Lúc này Thẩm Nghiên đã ôm con gái ngủ rồi.
Lục Tuần không ngủ, cứ nhìn hai mẹ con mãi, càng nhìn càng vui vẻ.
Đây chính là gia đình của anh.
Có vợ, còn có một cô con gái đáng yêu.
Có lẽ từ khi sinh ra anh đã không được chào đón, không được yêu thương, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho gia đình nhỏ của mình.
Thậm chí, sau này khi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong lòng anh cũng có thêm một sợi dây ràng buộc.