Luật chơi vừa công bố xong, mọi người giải tán.
Giang Kỳ Ngộ ăn tối xong thấy hơi no, nên lững thững ra khỏi cửa, đi qua đi lại tiêu cơm.
“Ting!”
Đang đi vô định, điện thoại bỗng sáng lên.
[Càng “lố” hơn: Chị Kỳ Ngộ, chị ở trong phòng không?]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Không.]
[Càng “lố” hơn: Muốn nói chuyện với chị...]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Cứ nói.]
[Càng “lố” hơn: Hôm nay đạo diễn Trương bảo mai chúng ta phải tỏ tình đúng không?]
“...”
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Rồi sao?]
[Càng “lố” hơn: Là, là em thấy chị Kỳ Ngộ tốt lắm...]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Cảm nhận của cưng rất chính xác.]
Giang Kỳ Ngộ đơ người, tuy không hiểu sao cậu ta lại khen mình, nhưng vẫn lịch sự đáp lại:
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Cậu cũng tốt.]
Chẳng mấy chốc, Phương Tự Bạch lại nhắn tin, chứa chan mong đợi và phấn khích.
[Càng “lố” hơn: Vậy chúng ta?]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Chúng ta đều là những người tốt!]
[Càng “lố” hơn: ...]
Im lặng hồi lâu, tin nhắn mới nhảy ra.
[Càng “lố” hơn: Haiz, em không biết nói chuyện với các chị, cũng chẳng có sức hút, không biết đến chương trình hẹn hò này làm gì...]
Thấy Phương Tự Bạch buồn bã, tự ti, Giang Kỳ Ngộ nghiêm túc gật đầu:
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Không sao, ít ra cậu tự biết mình.]
[Càng “lố” hơn: ...]
Phương Tự Bạch suýt nữa thì tức chết.
Nhớ đến lời Chu Thuấn vừa nói, cậu chần chừ một chút rồi quyết định bỏ qua, tiếp tục:
[Càng “lố” hơn: Cứ thế này, mai em chắc chắn phải ở lại dọn dẹp vệ sinh.]
[Càng “lố” hơn: Phải làm sao đây chị Kỳ Ngộ?]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Tổ chức hoành tráng?]
[Càng “lố” hơn: [Khóc lớn] Không chỉ trong chương trình, em thấy cứ thế này, có khi cả đời em không tìm được bạn gái mất? [Khóc lớn] [Khóc lớn]]
Thấy cậu buồn như vậy, tuy có chút khó chịu, nhưng Giang Kỳ Ngộ vẫn nể mặt lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy méo mó, an ủi:
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Đừng nghĩ vậy, cậu còn trẻ, lại là idol nổi tiếng, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn làm bạn gái cậu.]
Thấy vậy, Phương Tự Bạch được nước lấn tới.
[Càng “lố” hơn: Chị Kỳ Ngộ, nếu là chị, chị có đồng ý không?]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: ...]
[Giáo Dài Dính C.ứ.t Chọc Ai Người Ấy Chết: Tôi đang an ủi cậu đấy, cậu đừng có ăn cháo đá bát nhé?]
Trả lời xong, cô không nghĩ nhiều, tắt thông báo của điện thoại, cất vào túi, xoa xoa bụng đã tiêu cơm, rồi quay về căn hộ.
Cô lười phải suy nghĩ về chuyện tỏ tình mà đạo diễn Trương nói.
Hòa nhạc, dọn dẹp vệ sinh.
Nói thật, cái nào cô cũng không thích lắm, kệ, thích sao thì sao.
Đi qua bếp, Giang Kỳ Ngộ do dự một chút, rồi vẫn vào hâm nóng một cốc sữa.
Cô cẩn thận bưng cốc sữa lên thang máy.
Đến tầng cao nhất, cô vừa thổi cốc sữa nóng, vừa đi về phòng, thì tình cờ va phải một người đang chạy như bay ở chỗ rẽ!
“Á!”
“Ối trời ơi!”
Hai tiếng hét vang lên.
Thấy cốc sữa nóng sắp đổ lên người hai người, Giang Kỳ Ngộ nhanh tay hất cốc sữa đi.
“Ào -”
Sữa đổ hết xuống đất, chiếc cốc rơi bộp xuống, vỡ tan.
Tuy cô phản ứng nhanh, nhưng vẫn có sữa văng vào tay, nóng rát.
“Á!”
“???”
Giang Kỳ Ngộ còn chưa kịp kêu, thì thủ phạm đã hét lên trước.
Cô cúi đầu nhìn vết đỏ loang ra trên tay, rồi ngơ ngác nhìn Khương Miên đang ôm tay, vẻ mặt đau đớn.
Cô lắc lắc tay, không nhịn được méo mặt:
“Chị cầm tinh con lợn à?”
“Tài năng thiên bẩm là “xông pha” đúng không?
Hai chị em nhà họ Giang này bá đạo thật đấy, một người “phá đám”, một người “xông pha”, thế này còn tham gia chương trình hẹn hò làm gì?
Nhập ngũ luôn đi!
Nhưng Khương Miên im lặng cúi đầu trước câu hỏi của cô.
“Chậc.”
Giang Kỳ Ngộ trợn mắt, đang định cúi xuống nhặt mảnh vỡ, thì một giọng nói vang lên.
“Sao vậy?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn theo tiếng gọi.
“Ôi chao.”
Đây là thứ mà cô không cần trả tiền cũng được xem sao?
Kỳ Dư sải bước đến chỗ hai người, lúc này anh chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm, tuy cổ áo không hở nhiều, nhưng vẫn có thể thấy múi.
Mái tóc được vuốt keo cẩn thận cũng ướt sũng, vài lọn tóc rũ xuống trán, nước chảy tong tong.
Anh nhíu mày, ánh mắt giận dữ, sải bước chân dài đến trước mặt hai người.
Nhìn thấy sữa và mảnh vỡ vương vãi dưới đất, ánh mắt vốn đã sắc bén càng thêm lạnh lùng:
“Chuyện gì thế này?”
“À... à?!”
Giang Kỳ Ngộ cố gắng dời mắt khỏi vùng cấm địa, chỉ vào chiếc cốc dưới đất:
“Tôi bưng cốc sữa nóng lên, ai ngờ...”
Nhưng cô chưa nói xong, Khương Miên đang cúi đầu im lặng bỗng lên tiếng:
“Là em, là em không nhìn đường, không liên quan đến Kỳ Ngộ...”
Nói rồi, cô ta cắn môi, ngước mắt nhìn người đàn ông với vẻ bất lực, mắt đỏ hoe:
“Là lỗi của em, em sẽ gọi người đến dọn dẹp - hít hà...”
Rồi cô ta vô tình bỏ tay đang che mu bàn tay ra, để lộ làn da trắng nõn bị bỏng đỏ.
“...”
Màn diễn xuất này khiến Giang Kỳ Ngộ há hốc.
Phải nói là, hành động nào của chị gái này cũng được tính toán kỹ lưỡng.
Nghĩ vậy, cô vô thức nhìn quanh, hành lang có camera đâu.
Diễn viên đúng là diễn viên, lúc này cũng nghiện diễn.
Đang lúc cô nghĩ ngợi, thì bỗng thấy cổ tay bị ai đó kéo lấy.
“Ơ kìa (↗)”
Cô hoàn hồn, mới thấy Kỳ Dư không nói không rằng nắm lấy tay cô đang bị bỏng, lộ rõ vẻ khó chịu trên gương mặt tuấn tú:
“Người khác không biết nhìn đường thì cô cũng không biết cẩn thận à?”
“Tôi...”
Giang Kỳ Ngộ đang định cãi lại, thì bà hoàng diễn xuất kia đã cướp lời:
“Kỳ Ngộ, xin lỗi, là lỗi của chị, chỉ là vừa rồi chị với anh Dư...”
Cô ta nhìn Kỳ Dư, không nói hết câu, rồi lại nói với Giang Kỳ Ngộ:
“Là chị đi vội quá, em không sao chứ?”
Đối mặt với sự tự trách và quan tâm của cô ta, Giang Kỳ Ngộ lắc đầu, rút tay ra khỏi tay Kỳ Dư, ẩn ý nói:
“Tôi không sao, cô không sao chứ?”
“Không... chị không sao...”
Còn Kỳ Dư thì không vòng vo như vậy, anh khoanh tay, lườm Khương Miên, giọng điệu khó chịu:
“Không sao thì cứ ở trong phòng, ngày nào cũng chạy lên tầng cao nhất tám lần, cô không mệt thì thang máy cũng mệt.”