Bữa tiệc sinh nhật cứ thế kết thúc trong sự xấu hổ.
Nhà họ Giang trừ Giang Thế Phong và con trai cả Giang Hằng đang tiễn khách, thì những người khác đều đã chuồn trước.
Giang Kỳ Ngộ không hề thiệt, cô tặng một chiếc vali, tranh thủ cuỗm nửa chai rượu Mao Đài còn lại trên bàn.
Lúc cô đang ôm chai rượu đắt hơn vàng, đợi xe ở dưới sảnh, thì một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng:
“Mục đích của cô rốt cuộc là gì?”
“!!!”
Câu nói bất ngờ này khiến cô giật b.ắ.n mình, suýt nữa thì làm rơi chai rượu.
Giang Kỳ Ngộ quay đầu lại, không ngoài dự đoán, cô chạm trán đôi mắt đằng đằng sát khí của Lục Hành.
Cô trợn mắt, không đáp mà hỏi ngược lại:
“Anh là ai, anh đến Trái Đất với mục đích gì?”
“Cô...”
Lục Hành cứng họng, rồi vẫn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng:
“Giang Kỳ Ngộ, dù cô có làm gì cũng không thể thu hút sự chú ý của tôi, dù cô có kế hoạch gì, tôi khuyên cô đừng dính dáng đến tôi nữa.”
“...”
Nghe anh ta nói những lời thiếu não này, Giang Kỳ Ngộ cạn lời, thậm chí không biết phải dùng từ ngữ nào để đáp lại.
Cô chỉ biết nhíu mày, ghét bỏ nói:
“Nếu anh có điều kiện, thì đi khám bác sĩ Đông y đi, tôi thấy Tây y không chữa được cho anh đâu.”
“Hừ!”
Lục Hành không những không tức giận, mà còn cười khẩy, tiến một bước đến gần cô, định dùng chiều cao áp đảo Giang Kỳ Ngộ, giọng điệu đe dọa không hề che giấu:
“Trước đây cô còn có thể dùng hôn ước để uy h.i.ế.p tôi, bây giờ Giang tiên sinh đã tuyên bố đuổi cô ra khỏi nhà họ Giang trước mặt mọi người, hôm nay cô lại đối xử với Miên Miên như vậy, cho dù tôi không ra tay, thì cô nghĩ ba người anh họ của cô sẽ tha cho cô sao?”
“Thế nào?”
Đến gần, mùi nước hoa trên người Lục Hành khiến cô đau đầu, Giang Kỳ Ngộ lùi lại một bước, nhưng khí thế không hề giảm:
“Họ còn định thuê người g.i.ế.c tôi à?”
“Cô tưởng hôm nay làm mưa làm gió, thì sau này không ai trị được cô nữa sao?”
Thấy cô dửng dưng, Lục Hành lắc đầu:
“Giang Hằng cũng có m.á.u mặt trong showbiz, cộng thêm thế lực của nhà họ Giang ở thành phố A, chỉ cần anh ta lên tiếng, cô nghĩ sau này cô còn phim để đóng sao?”
Vừa dứt lời, Giang Kỳ Ngộ cứng đờ.
Lục Hành thấy vậy liền nghĩ rằng cô đã nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, đang định ép cô giao đoạn ghi âm ra, thì thấy cô nhíu mày, nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ:
“Sao anh biết tôi định tiếp tục đóng phim?”
Giang Kỳ Ngộ này không chỉ ít ưu điểm, mà còn rất nhiều khuyết điểm.
Hát lệch tông, nhảy sai nhịp, đóng phim còn hay cười.
Kiếp trước, cô không có tiền đến đoàn phim làm diễn viên quần chúng, giữa một dàn xác c.h.ế.t yên tĩnh, chỉ có mình cô cười đến run người như xác sống sắp biến dị.
Vì vậy, từ đầu cô đã không định tiếp tục đóng phim.
Cô không có tham vọng lắm, có thể sống sót trong showbiz được bao lâu thì sống, không sống nổi nữa thì bỏ của chạy lấy người.
Châm ngôn sống của Giang Kỳ Ngộ chỉ gói gọn trong ba câu:
“Cũng có c.h.ế.t được đâu.”
“Chết cũng được.”
“Vậy thì đừng ai sống nữa.”
Trước đây, cô nợ tiền tiêu trước trả sau tám trăm tệ cũng dám đập bàn với ông lớn trong giới, bây giờ sao có thể sợ nhà họ Giang chơi xấu?
Hơn nữa, Lục Hành ngu ngốc này chơi xấu cô còn ít sao?
Cô nhìn Lục Hành với ánh mắt nhìn kẻ ngốc, đang định quay người đi chỗ khác, thì tay bỗng bị anh ta túm chặt.
Lục Hành kiêng dè đoạn ghi âm trong tay cô, nên ra tay không nhẹ, giọng điệu càng thêm hung dữ:
“Tốt nhất là cô giao đoạn ghi âm ra, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
“Ừm ừm,”
Nhưng Giang Kỳ Ngộ chỉ nghiêm túc gật đầu, “Còn gì muốn nói nữa không? Tranh thủ tôi ghi âm luôn, cắt ghép thành video hài hước bán cho fan.”
“Cô...”
Nhận ra cô có thể đang ghi âm, Lục Hành im lặng, nghiến răng, nhưng lực tay vô thức giảm đi.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Chậc chậc, thành phố lớn đúng là nhiều chuyện hay ho, dự tiệc không chỉ được xem drama hào môn, mà còn được xem diễn viên hồi xuân?”
Kỳ Dư sải bước chân dài đến chen vào giữa hai người.
Bàn tay to áp đảo, nắm chặt cổ tay Lục Hành, ép anh ta buông ra.
Rồi giả vờ ngạc nhiên nhìn Giang Kỳ Ngộ, rồi lại nhìn Lục Hành:
“Đây không phải là Lục ảnh đế sao? Đây là...”
Giang Kỳ Ngộ tay vẫn nắm chặt chai rượu, lắc lắc cánh tay, nghiêm túc nói nhăng nói cuội:
“Anh ta cầu hôn không thành, nổi đóa, định động tay động chân với tôi, tôi đang định nằm xuống đất ngắm xe đây.”
“Giang Kỳ Ngộ! Cô bớt nói bậy lại!”
Lục Hành cảnh cáo, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhìn Kỳ Dư vừa chen ngang:
“Kỳ thiếu gia có ý gì?”
Kỳ Dư nhún vai:
“Không có ý gì, chỉ là ý kiến ý cò, anh hiểu ý tôi chứ?”
“Phụt...”
Giang Kỳ Ngộ bị anh trơ trẽn chọc cười, mắt cong cong, lén lút tiến sát vào anh, hạ giọng:
“Cảm ơn anh, anh hùng ý kiến.”
Bị đặt biệt danh, Kỳ Dư cũng không để tâm, gật đầu nhận danh phận:
“Chuyện nhỏ.”
Còn Lục Hành chỉ muốn nói chính sự, bị hai người nói nhảm chọc đến tái mặt.
Cuối cùng, anh ta nhìn Giang Kỳ Ngộ, hừ lạnh một tiếng, rồi quay người bỏ đi.
Giang Kỳ Ngộ vung tay về phía bóng lưng đang tức giận rời đi của anh ta, nhưng vừa vung được hai cái, thì bàn tay đang nắm chặt đã bị ai đó vỗ nhẹ.
“Anh đánh tôi làm gì?”
Kỳ Dư không đáp, bước ra ngoài.
“Ơ kìa (↗)”
Giang Kỳ Ngộ không cần suy nghĩ, đuổi theo: “Anh hùng ý kiến ơi, đợi tôi với.”
Người đàn ông này vừa cao, chân lại vừa dài, bước vài bước là cô phải chạy mới đuổi kịp.
Giang Kỳ Ngộ vất vả lắm mới đuổi kịp anh, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Kỳ Dư lạnh lùng hỏi:
“Cô thấy mình đánh nhau với Lục Hành thì tỷ lệ thắng là bao nhiêu?”
Nghe vậy, cô lập tức hiểu ý anh, vừa cố gắng đuổi kịp, vừa cười nịnh nọt:
“Anh đừng thấy Lục Hành cao to, nhưng mấy ngôi sao đó, cơ bắp toàn là do uống bột protein, toàn là cơ chết, không dùng được sức đâu.”
“Ồ?”
Nghe cô nói vậy, Kỳ Dư dừng bước, khoanh tay nhìn cô, nhướng mày:
“Nói thử xem?”
“Ví dụ như, anh ta đánh tôi một đấm, tuy tôi chết, nhưng tôi vẫn tâm phục khẩu phục.”
“... Cô đúng là thích chết.”
Kỳ Dư lườm cô, rồi lại bất ngờ quay người bỏ đi.
“Ơ kìa...”
Giang Kỳ Ngộ tiếp tục mặt dày đi theo anh, tìm đại một chủ đề:
“Thế còn anh, anh so với anh ta thì tỷ lệ thắng thế nào?”
Người đàn ông chần chừ một chút, rồi thản nhiên đáp:
“Tôi với anh ta một -chín đi.”
“Một chín? Ai một ai chín?”
“Tôi một hắn chín.”
“Khiêm tốn thế? Không giống phong cách của anh?”
Đối mặt với sự nghi ngờ của cô, Kỳ Dư chỉ khẽ nhếch môi, giọng nói trầm ấm, khô khan được làn gió đêm gửi đến tai cô:
“Tôi “một” đấm, hắn “chín” suối.”