{{ msgSearch }}

Chương 40: Vụ đầu tư này được, tôi tham gia.

Anh Làm Màu, Tôi Làm Lố, Cùng Nhau Chấn Chỉnh Showbiz

Sơn Ngoại 1131 Chữ 12/01/2025 12:55:39

“...”

Cô vừa nói xong, tuy giọng không lớn, nhưng sức sát thương thì không nhỏ.

Không chỉ Khương Miên, Giang Lăng và ba người anh họ đứng hình, mà ngay cả bố của họ - chủ tịch hiện tại của Giang thị - Giang Thế Phong cũng đứng hình.

Giang Kỳ Ngộ này muốn đ.â.m lủng trời hả?

Dám nói chuyện với ông cụ như vậy trong bữa tiệc sinh nhật!

Lúc ông nội Giang trợn mắt sắp đập bàn, thì Giang Kỳ Ngộ nhanh miệng:

“Cháu biết bây giờ ông đang tức giận, nhưng ông đừng giận, mọi người đang nhìn đấy.”

Giang Thế Phong cũng mặt nặng mày nhẹ nhìn cô, cảnh cáo nói:

“Kỳ Ngộ, hơn một tháng không gặp, con càng ngày càng láo rồi đấy.”

Giang Kỳ Ngộ cũng không ngốc, bây giờ làm nhà họ Giang mất mặt trước mặt mọi người cũng không có lợi gì cho cô, nên cô cười ha hả cầm ly rượu lên.

Chộp lấy chai Mao Đài năm mươi năm tuổi phiên bản giới hạn 53 độ ở giữa bàn.

Vừa rót rượu vào ly, vừa cười nói với ông nội Giang:

“Ông nội, lúc nãy cháu đùa thôi, ông đừng giận, hôm nay cháu tự phạt ba ly coi như là xin lỗi ông!”

Nói xong, không đợi mọi người ngăn cản, cô ngửa cổ lên –

Uống cạn ly rượu đắt hơn vàng.

Trùng hợp là, Giang Kỳ Ngộ không có sở thích gì khác, ngoài chơi game ra thì chỉ thích uống rượu.

Đây là Mao Đài năm mươi năm tuổi phiên bản giới hạn, không uống nhiều một chút thì sao thể hiện được lòng thành của cô với ông nội Giang chứ?

Uống xong một ly, không đợi mọi người hoàn hồn, cô lại rót đầy ly, uống tiếp!

Rót tiếp, uống tiếp!

Rót tiếp...

“Khoan đã!”

Đến khi cô định rót ly thứ tư, ông cụ không nhịn được nữa, vội vàng xua tay ngăn lại.

Không phải lo cô uống rượu hại dạ dày, mà là xót chai rượu phiên bản giới hạn chưa kịp uống đã bị cô tu hết nửa chai.

Bây giờ có tiền cũng không mua được loại rượu này!

Sau màn làm loạn này, chuyện rót rượu cũng chìm xuồng, trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ, không ai muốn vạch áo cho người xem lưng.

Giang Kỳ Ngộ vừa uống liền ba ly rượu trắng, tuy miệng thơm nức, nhưng cổ họng cũng hơi rát, may mà khách sạn lên món nhanh, món ăn cũng không tệ.

Cô ăn uống thỏa thích, nhưng luôn có người tìm đến.

Giang Nguyên – cháu trai thứ hai của ông nội Giang - vừa khen Khương Miên trước mặt ông cụ, vừa tranh thủ dìm cô:

“Miên Miên dáng người đẹp, gương mặt đẹp, tính cách cũng dịu dàng, con thấy con bé này cái gì cũng tốt, không giống đứa nào đó...”

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Giang Kỳ Ngộ bình thản gắp một con tôm luộc.

“Kệ tôi, tôi ăn khỏe là được.”

Thấy cô trơ trẽn, Giang Nguyên lộn ngược mắt:

“Chậc, đúng là mặt dày.”

Nhưng Giang Kỳ Ngộ nghe vậy vẫn không hề tức giận, cô vừa bóc vỏ tôm, vừa ngẩng đầu cười với Giang Nguyên:

“Đúng vậy, bảo sao chúng ta lại ngồi chung một bàn, tôi mặt dày, anh mồm thối, giống nhau cả thôi.”

“Cô nói thêm câu nữa...”

Giang Nguyên đang định nổi đóa, thì cô đã cười chuyển chủ đề, hỏi như người thân tán gẫu:

“Anh họ, em nhớ anh học quản trị tài chính đúng không?”

“Đúng thì sao?”

“Chậc, tiếc thật.”

Giang Kỳ Ngộ bình tĩnh đặt con tôm đang bóc dở xuống, lau tay, tiếc nuối nói:

“Anh nên học trường nông nghiệp, với cái miệng này của anh họ, chổng m.ô.n.g xuống đất, khỏi cần phân bón luôn.”

“Cô!”

Nhưng đúng lúc anh ta nghiến răng nghiến lợi định phản công, thì một giọng nam trầm ấm, có chút cười cợt vang lên từ phía sau:

“Miệng của Giang nhị thiếu gia lợi hại thế sao? Nếu nói thêm mấy câu vớ vẩn nữa, chẳng phải là khỏi cần thuốc diệt cỏ luôn à?”

Mấy cậu ấm cô chiêu đang hóng hớt đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông đẹp trai, sang chảnh đang cười ha hả đứng sau Giang Kỳ Ngộ.

Người vừa đến khoanh tay, lười biếng, ánh mắt nhìn Giang Nguyên đầy kiêu ngạo và châm chọc, anh nhướng mày, tiếp tục cà khịa:

“Dự án này hay đấy, tôi đầu tư, nhị thiếu gia có hứng thú thì cứ liên lạc với tôi.”

“Kỳ Dư?”

“Sếp Kỳ?”

Khương Miên và anh cả nhà họ Giang đồng thời lên tiếng.

Giang Kỳ Ngộ vừa định quay đầu lại, thì giọng nói có chút trêu chọc của người đàn ông đã vang lên trên đỉnh đầu:

“Mới hai ngày không gặp, sao lại kém sang thế?”

Nói xong, Kỳ Dư không dừng lại, mà đi thẳng đến chỗ ông nội Giang đang chủ trì.

“...”

Giang Kỳ Ngộ nhìn bóng lưng anh, không nói gì, chỉ chớp mắt.

Anh cũng đến dự tiệc sinh nhật à?

Nhưng cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chẳng mấy chốc, sự chú ý của cô đã bị một bóng người khác mặc vest thu hút.

“Ông nội Giang, chúc ông sống lâu trăm tuổi!”

Ông nội Giang đang trò chuyện với Kỳ Dư thấy người đến thì vui mừng ra mặt, hớn hở vẫy tay:

“Tiểu Hành càng ngày càng đẹp trai, lại đây nào.”

Lục Hành đến rồi.

Anh ta thấy Kỳ Dư cũng hơi bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.

Không thèm nhìn Giang Kỳ Ngộ, mà trong lúc nói chuyện với ông nội Giang, lại thỉnh thoảng nhìn Khương Miên.

Nhưng Khương Miên vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, không đáp lại, mà còn có vẻ tránh né.

Lục Hành không nhận ra, sau khi tán gẫu với ông nội Giang, anh ta vào thẳng chính sự:

“Ông nội Giang, hôm nay cháu đến không chỉ thay mặt ba đến chúc thọ ông, mà còn có một chuyện muốn xin phép ông.”

Ông cụ dịu dàng:

“Tiểu Hành, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Là thế này ông nội, về chuyện hôn ước giữa cháu và Giang Kỳ Ngộ...”

Nói đến đây, anh ta mới liếc nhìn Giang Kỳ Ngộ, rồi lại nhanh chóng quay đi.

Đang định nói tiếp, thì một giọng nữ trong trẻo vang lên cắt ngang:

“Ông nội, Lục Hành... anh Lục chắc là muốn nói.”

Khương Miên im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, giọng điệu kiên quyết, như đã quyết tâm:

“Hôn ước của anh ấy và Kỳ Ngộ, cũng đến lúc nên thực hiện rồi.”

“???”

Lời vừa nói ra, không chỉ Lục Hành cứng họng, mà Giang Kỳ Ngộ cũng ngơ ngác.

Ủa khoan, dừng khoảng chừng 5 giây, chị gái này bị làm sao thế?

Bản thân dầm mưa chưa đã, còn muốn “xé luôn cái ô” của cô để cô dầm chung hả?

Tối nay chị ngủ cho cẩn thận đấy!

Sưu Tầm, 12/01/2025 12:55:39

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện