Thông tin truyện

[Dịch] anh không muốn để em một mình

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
anh không muốn để em một mình

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Ngôn Tình , Đoản Văn ,

Trạng thái: Full

[Dịch] anh không muốn để em một mình

star count
Đánh giá: 0 / 10 từ 0 lượt
Lượt xem: 0
Làm bác sĩ đã lâu, chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi đi nên tôi dần học được cách lãng quên, mà cho dù có nhớ người đó sâu sắc thế nào thì cũng học được cách không nhớ nữa. Tuy nhiên, cách đây ba tháng, khi lại đi ngang qua phòng bệnh VIP 3305 của khoa Xương khớp, tôi vẫn không kìm chế được mà nhớ đến Lâm Vũ Dương, nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu ta, lúc cậu ta đang cắm cúi tập trung tinh thần làm bài ôn thi đại học.

Tôi còn nhớ buổi chiều tối hôm đó, mưa lạnh rả rích khiến cho phòng bệnh trở nên u ám, ảm đạm. Tôi đứng sau tấm kính thăm bệnh của phòng bệnh và nhìn thấy phía trước chiếc bàn trắng là một thiếu niên mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi bên chiếc đèn bàn, đầu cúi thấp, những sợi tóc đen nhánh suôn mềm rủ qua lông mi, che lấp một nửa khuôn mặt tuấn tú. Dáng vẻ chăm chú của cậu ta khiến không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Tôi cố ý đẩy cửa thật chậm nhưng vẫn khiến cậu ta chú ý. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười. Đó là nụ cười thuần khiết nhất tôi từng thấy, giống như những chiếc lá non trên cành mơn mởn, tươi mới, căng tràn sức sống sau cơn mưa mùa xuân.

Tôi cầm lấy bảng tên kẹp ở cuối giường, đọc: "Lâm Vũ Dương, mười tám tuổi, đúng không?" Cậu ta gật đầu, nheo mắt nhìn tên được viết trên tấm biển nhỏ đeo trước ngực tôi. "Bác sĩ Bạc? Em nghe nói mình được thay bác sĩ chủ trị mới, có phải là bác sĩ không ạ?" "Đúng vậy. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là bác sĩ chủ trị của cậu." "Em cứ nghĩ bọn họ sẽ đổi cho em một chuyên gia già cả cơ đấy."
Xem thêm
Thu gọn
Làm bác sĩ đã lâu, chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi đi nên tôi dần học được cách lãng quên, mà cho dù có nhớ người đó sâu sắc thế nào thì cũng học được cách không nhớ nữa. Tuy nhiên, cách đây ba tháng, khi lại đi ngang qua phòng bệnh VIP 3305 của khoa Xương khớp, tôi vẫn không kìm chế được mà nhớ đến Lâm Vũ Dương, nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu ta, lúc cậu ta đang cắm cúi tập trung tinh thần làm bài ôn thi đại học.

Tôi còn nhớ buổi chiều tối hôm đó, mưa lạnh rả rích khiến cho phòng bệnh trở nên u ám, ảm đạm. Tôi đứng sau tấm kính thăm bệnh của phòng bệnh và nhìn thấy phía trước chiếc bàn trắng là một thiếu niên mặc bộ quần áo bệnh nhân đang ngồi bên chiếc đèn bàn, đầu cúi thấp, những sợi tóc đen nhánh suôn mềm rủ qua lông mi, che lấp một nửa khuôn mặt tuấn tú. Dáng vẻ chăm chú của cậu ta khiến không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Tôi cố ý đẩy cửa thật chậm nhưng vẫn khiến cậu ta chú ý. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, mỉm cười. Đó là nụ cười thuần khiết nhất tôi từng thấy, giống như những chiếc lá non trên cành mơn mởn, tươi mới, căng tràn sức sống sau cơn mưa mùa xuân.

Tôi cầm lấy bảng tên kẹp ở cuối giường, đọc: "Lâm Vũ Dương, mười tám tuổi, đúng không?" Cậu ta gật đầu, nheo mắt nhìn tên được viết trên tấm biển nhỏ đeo trước ngực tôi. "Bác sĩ Bạc? Em nghe nói mình được thay bác sĩ chủ trị mới, có phải là bác sĩ không ạ?" "Đúng vậy. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là bác sĩ chủ trị của cậu." "Em cứ nghĩ bọn họ sẽ đổi cho em một chuyên gia già cả cơ đấy."
Xem thêm
Thu gọn
Danh sách chương
Bình luận
Loading...
Loading...