{{ msgSearch }}

Chương 5

ấn Tượng đầu Tiên Sẽ Là định Mệnh

Đang Cập Nhật 1196 Chữ 20/01/2025 19:19:51

Từ đó về sau, anh không chịu nổi phiền phức nên bắt đầu nói dối với gia đình rằng mình đã có bạn gái, tưởng rằng như vậy sẽ yên ổn, nào ngờ vài tháng sau mẹ anh lại nhắc đến chuyện bạn gái, hỏi anh còn đang hẹn hò không, lúc đó Cố Ngộ thuận miệng trả lời vẫn còn, mẹ anh liền bám riết không tha, ép anh lần sau nhất định phải dẫn bạn gái về nhà gặp mặt.

Lúc đó Cố Ngộ cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, nghĩ rằng mẹ anh sẽ không để tâm, không ngờ lần về nhà tiếp theo, mẹ anh còn đặc biệt nhắn tin nhắc anh nhớ dẫn bạn gái về nhà.

Bất đắc dĩ, Cố Ngộ chỉ có thể nói đã chia tay với bạn gái trước đó, anh sợ mẹ lại giới thiệu cho mình năm sáu cô gái qua WeChat, nên anh rất có tầm nhìn xa mà nói với bà là mình đã có bạn gái mới.

Cứ dựa vào chiêu này mà hiệu quả mãi không hết, ba năm qua anh đã vô cùng thuận lợi thoát khỏi vô số cuộc hẹn hò mai mối.

Ngoài việc tạo ra một hình tượng "Lãng tử trăng hoa" trước mặt người nhà, cũng không có tác hại gì khác.

Cũng nhờ cách này mà anh đã được bình yên vượt qua những câu hỏi thăm "Ân cần" của họ hàng mỗi dịp Tết năm này qua năm khác.

Tất nhiên Cố Ngộ không quan tâm đến hình ảnh của mình trước mặt Cố Lê, anh và Cố Lê cách nhau 6 tuổi, không có khoảng cách thế hệ, cách tương tác của hai người chủ yếu là đấu võ mồm, bình thường cũng thích đùa giỡn với nhau, nên mỗi lần Cố Lê nói anh là trai đểu vô tâm, Cố Ngộ cũng chưa bao giờ để trong lòng.

"Được, anh đểu, anh đểu, vậy sau này chọn bạn trai em nhớ tránh xa những người như anh nhé." Đôi mắt đào hoa của Cố Ngộ mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Gặp người đẹp trai như anh thì nhất định đừng có dính vào.”

"Chưa từng thấy ai tự sướng như anh! Vừa tự sướng vừa xấu xa! Người như anh chính là tai họa của loài người! Đứa con gái nào mà dính vào anh thì đúng là xui xẻo!" Cố Lê cầm điện thoại lên, mang dép lê vào, trước khi về phòng còn hừ một tiếng với Cố Ngộ: "Anh cũng đừng đắc ý, nợ tình nhiều thế, đến một ngày thực sự rơi vào lưới tình, là biết ngay quả báo đã đến."

Nói xong cô ấy vừa cúi đầu trả lời tin nhắn vừa về phòng.

Nhìn bóng lưng Cố Lê rời đi, nụ cười nhạt trên khóe môi Cố Ngộ dần dần biến mất.

Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Cố Lê, ánh mắt anh hơi tối đi.

Lúc này, ở một góc khác của thành phố.

Thang Ninh vừa trải qua khoảnh khắc xấu hổ nhất đời!

Trời đất chứng giám! Thang Ninh thề với trời! Bình thường cô nói chuyện không làm bộ làm tịch, không nũng nịu như vậy!

Cũng không biết tại sao, có lẽ là hôm nay gió quá to, đầu óc cô bị ngớ ngẩn, nói giọng nũng nịu nhất, giả tạo nhất trong đời.

Thậm chí những người quen cô cũng không tin được âm thanh vừa rồi lại phát ra từ miệng cô.

Thang Ninh lập tức cảm thấy mọi cảm xúc buồn bã, mệt mỏi, mơ hồ trong một khoảnh khắc đều biến mất.

Trong đầu cô chỉ còn sự xấu hổ muốn độn thổ.

Cô úp mặt vào lòng bàn tay, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp bất kỳ ai trên thế giới này nữa.

Cô muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, tốt nhất là ngẩng đầu lên thì thời gian quay trở lại một ngày trước.

Không! Một giờ trước, không! Năm phút trước là đủ rồi!

Như vậy cô vẫn còn kịp cứu vãn tất cả.

Lúc này điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Cố Lê.

Quả Lê: [Aaaaa ngày mai được gặp cậu rồi, háo hức quá.]

Thang Ninh nhìn điện thoại, nghĩ rằng kế hoạch xuyên không bằng ý nghĩ đã thất bại, chỉ còn cách đối mặt với thế giới tàn nhẫn này.

Quả Chanh: [Tại sao lúc nãy anh trai cậu lại nhấc máy!!!!!!]

Cố Lê có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thang Ninh qua những dấu chấm than.

Cô ấy cười với màn hình, an ủi: [Không sao đâu, anh trai tớ đâu phải thiếu niên ngây thơ gì, chuyện nhỏ thôi, đừng để tâm.]

Tê liệt rồi, thật sự tê liệt rồi.

Thôi, hủy diệt đi! Trái đất ơi! Hãy mang theo sự xấu hổ và muốn độn thổ của cô cùng hủy diệt đi!

Sau khi thét lên trong im lặng, vẫn phải đối mặt với hiện thực.

Thang Ninh thấy đã không còn sớm, thu dọn đồ đạc đi bắt tàu điện ngầm.

Cô thuê nhà ở một khu chung cư cũ, phần lớn là những căn hộ từ dự án di dời nên tiền thuê không đắt, hơn nữa vì gần ga tàu điện ngầm nên đi làm cũng khá thuận tiện.

Sống một mình khá tự do, vì chủ nhà đã cho phép nên Thang Ninh đã nuôi một con ch.ó đực hơn 4 tuổi.

Bình thường cô không có nhiều cơ hội để bộc lộ cảm xúc, ngoài Cố Lê ra cũng không có nhiều bạn bè để tâm sự, nhưng không thể chuyện nhỏ nhặt gì cũng đi tìm Cố Lê để trút bầu tâm sự được. Vì sợ mình ức chế quá nên cô đã mua một con ch.ó ta, không đặt tên, cứ có chuyện hay không có chuyện gì là lại tâm sự với nó vài câu.

Về nhà tắm rửa xong, Thang Ninh mở máy tính nghiêm túc làm việc. Có lẽ ưu điểm lớn nhất của cô là sự tập trung, một khi đã làm việc hay học tập thì thực sự có thể chuyên tâm không để ý gì khác.

Làm một mạch xong mới phát hiện đã 1 giờ 30 sáng rồi.

Còn một chút công việc cuối cùng, nhưng cô thực sự quá buồn ngủ, định sáng mai dậy sớm làm nốt phần còn lại.

Khi nằm xuống, cô mới nhớ lại cuộc điện thoại tối nay.

Tuy chưa từng gặp Cố Ngộ, nhưng cô đã nghe kể về "Thành tích huy hoàng", hay nói đúng hơn là "Lịch sử tình ái" của anh không ít lần.

Bình thường Cố Lê không nhắc đến Cố Ngộ nhiều, phần lớn là mỗi lần qua năm đổi tháng lại than phiền anh trai cô ấy lại đổi bạn gái.

Cũng không biết có phải bị Cố Lê tẩy não quá không, mà hình như ấn tượng cố định của Thang Ninh về Cố Ngộ chính là— Kẻ trăng hoa nợ tình rất nhiều.

Từ mô tả của Cố Lê, anh trai cô ấy là kiểu người thay bạn gái như thay áo, chắc chắn là một tên sở khanh chỉ biết đi theo ham muốn chứ không đi theo trái tim.

Nhưng mà...

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:19:51

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện